Làm Dâu Nhà Hào [...] – Chương 3

Hạ Tri Phong quát:

"Tôi không phản đối việc hợp nhất, cải cách tôi cũng ủng hộ.

"Nhưng dù có cắt giảm chi phí thì cũng không cần thiết phải cắt chỗ của Sam Sam đúng không? Đừng không cố ý!"

Tôi "bốp" một tiếng ném thẳng báo cáo tài chính xuống trước mặt ta, lạnh lùng:

"Hạ tổng, mời kỹ, một công ty nhỏ chẳng sinh ra bao nhiêu tiền, mà mỗi năm lại chi đến hàng triệu cho Giang Sam Sam!

"Nuôi cả công ty còn chẳng tốn chừng đó! Anh bảo đây là khoản nhỏ?

"Trong mắt tôi, không phải nuôi người , mà là đang cúng một pho tượng thần sống thì có!"

Hạ Tri Phong cau mày bản báo cáo, dần thu lại cơn giận, lẩm bẩm:

"Sao lại tốn nhiều như thế..."

Anh ta chỉ bảo kế toán công ty cấp cho Giang Sam Sam một thẻ riêng, không hề hỏi han gì thêm, chẳng ngờ chi tiêu lại khủng đến .

Tôi nhếch môi lạnh:

"Chính tôi cũng rất tò mò, một không sở thích đặc biệt, mọi chi tiêu sinh hoạt đều lo liệu hết, số tiền khổng lồ kia rốt cuộc dùng vào đâu?"

Hạ Tri Phong vẫn cố gắng biện minh:

"Cô ấy bệnh, đi viện tốn kém là điều bình thường, tính ra vài triệu cũng không có gì lạ."

"Ồ, nếu tôi nghi ngờ ta căn bản không hề mắc bệnh thì sao?"

Hạ Tri Phong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nét mặt trở nên giận dữ:

"Tần Phương Phi, em đừng vớ vẩn! Sam Sam đang yên đang lành sao phải giả bệnh?

"Không phải ai cũng giống như em tưởng tượng đâu!"

Tôi tức đến phát điên, quăng thêm một tập tài liệu khác lên bàn:

"Vậy cho tôi hỏi Hạ tổng, nếu thật sự bị bệnh mãn tính, sao không đi khám chữa ở các cơ sở y tế uy tín? Bao nhiêu năm qua chỉ đến một bệnh viện, tìm đúng một bác sĩ, không sợ chậm trễ điều trị à?

"Huống hồ vị bác sĩ đó căn bản không phải chuyên gia tim mạch, pháp đồ điều trị cũng rất mơ hồ.

"Cô Giang ấy không giống người đem sinh mạng mình ra trò đâu, nghĩ sao?"

Hạ Tri Phong cầm lấy tài liệu, lật vài trang, ánh mắt đột nhiên đầy nghi ngờ:

"Tần Phương Phi, em đang điều tra Sam Sam?"

Thấy chưa, "não " thì bao giờ cũng chỉ ý vào mấy điểm lệch trọng tâm.

Tôi mệt mỏi xoa xoa thái dương:

"Hạ tổng, nếu không liên quan đến phần tài sản tôi phụ trách, tôi chẳng hơi đâu quản chuyện hai người.

"Anh muốn bao dưỡng phụ nữ bên ngoài, không vấn đề gì — ơn tiêu bằng tiền riêng của ."

Hạ Tri Phong trừng mắt tôi hồi lâu, buông một câu:

"Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này..."

Nói rồi giận dữ quay người bỏ đi.

Tôi còn chưa kịp thở, đã thấy giám đốc công ty ló đầu ngoài cửa:

"Tổng giám đốc Tần, chị ổn chứ? Nãy Hạ tổng ra ngoài mặt không tốt lắm..."

Đến vừa khéo. Tôi híp mắt ta một lúc lâu.

Ánh mắt tôi khiến giám đốc lộ vẻ lúng túng, gượng gạo.

"Giám đốc Tiêu, tôi vừa giao cho nhiệm vụ tạm đóng tài khoản, mà chưa kịp qua một buổi, Hạ tổng đã đến chất vấn — không phải tai mắt của ta thì ai tin ?"

Không ngờ giám đốc chẳng hề phủ nhận, xoa tay khì khì:

"Chuyện liên quan đến Giang, tôi nào dám không báo cho Hạ tổng. Không thì mất chén cơm như chơi ấy chứ, mong Tổng giám đốc Tần thông cảm."

Tôi gõ nhẹ khớp ngón tay xuống mặt bàn:

"Giờ tôi thông báo với , công ty này chính thức do tôi tiếp quản. Từ nay, không cần báo cáo cho Hạ tổng nữa, người phụ trách trực tiếp của là tôi!"

"Vâng, khoản chi của Giang thì..."

Giám đốc lập tức hỏi với vẻ chờ mong.

"Dừng hết! Hủy bỏ toàn bộ thẻ ngân hàng liên quan mà ta đang giữ!"

Tôi dứt khoát ra lệnh.

"Cô ta chẳng phải khách hàng, cũng chẳng phải nhân viên của công ty, tôi không hiểu lý do gì chúng ta phải chuyển tiền cho ta.

"Nếu ai đó có ý kiến, cứ bảo họ đến tìm tôi!"

"Rõ, Tổng giám đốc Tần!"

Giám đốc lập tức đứng thẳng, đáp lời dõng dạc.

Có gì đó sai sai. Người giám đốc này rõ ràng không bình thường, sao tôi lại thấy ta có vẻ... phấn khích?

Giang Sam Sam, thì ra ngoài Hạ Tri Phong, chẳng lòng ai trong nhà họ Hạ cả. Có lẽ bọn họ đã chờ từ lâu để có người đến dọn dẹp .

Tôi chợt nảy ra một suy đoán không hay — lẽ nào ông cụ Hạ vui vẻ đồng ý để tôi tiếp quản công ty này và hợp nhất với bên nhà họ Tần nhanh như , vốn cũng là vì lý do này?

Đúng là cáo già... tôi còn cảm kích ông ta gì.

Đã thì — tôi càng không nương tay nữa.

7

Tôi mạnh tay cải cách, gần như ngày nào cũng ngồi trấn tại văn phòng công ty này.

Trước khi gả vào nhà họ Hạ, tôi đã tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh tại một trường danh tiếng ở nước ngoài, cũng từng rèn luyện nhiều năm trong tập đoàn Tần thị.

Việc tích hợp một công ty nhỏ thế này đối với tôi chẳng có gì khó. Hơn nữa, sau khi loại bỏ cái “máy nuốt tiền” mang tên Giang Sam Sam, lợi nhuận công ty lập tức tăng vọt.

Hạ Tri Phong không còn gì để , mọi việc đều phải theo đúng thỏa thuận. Tôi không có nghĩa vụ phải nuôi phụ nữ giùm ta. Nhưng có người thì lại không chịu ngồi yên.

Một ngày nọ, tầng trệt công ty bỗng nhiên ồn ào. Thư ký ngượng ngùng ló đầu vào :

"Tổng giám đốc Tần, có chuyện… e là cần chị xuống xử lý ạ."

Tôi vừa xuống đến nơi đã thấy Giang Sam Sam.

Thì ra ta không rút tiền từ thẻ, gọi ngân hàng tra hỏi mới phát hiện tài khoản liên kết với công ty đã bị hủy.

Cô ta mà trực tiếp đến công ty đối chất với phòng tài vụ.

Cô ta đang giận dữ chất vấn giám đốc tài chính, ngẩng đầu trông thấy tôi bước ra từ văn phòng, liền sững người.

Gương mặt bắt đầu đỏ bừng lên:

"Tôi sớm đã đoán là … Tần Phương Phi, chắc chắn là giở trò!"

Tôi nhíu mày:

"Cô Giang, ý là gì? Hạ tổng chưa với sao? Công ty này hiện tại đã do tôi tiếp quản rồi."

"Cho nên liền khóa thẻ của tôi? Không cho tôi sống nữa?

"Mấy thứ đó đều là A Phong cho tôi, dựa vào đâu muốn ngừng là ngừng?"

Tôi chẳng buồn giải thích:

"Vậy đi hỏi Hạ Tri Phong đi. Tôi chỉ biết trên hợp đồng trắng mực đen rõ ràng, ta là người đã đồng ý."

Cô ta trừng mắt hét lên:

"A Phong không thể đối xử với tôi như thế! Nhất định là !

"Tần Phương Phi, không có của ấy, nên đố kỵ với tôi, đang trả thù tôi!"

Tôi thật sự bị ta chọc , không biết ta bước ra từ cuốn tiểu thuyết Quỳnh Dao nào nữa.

Nhân viên công ty càng lúc càng tụ tập đông. Vợ cả và nhân của sếp đấu khẩu — loại chuyện bát quái này đâu phải ngày nào cũng xem?

Mọi người xì xào bàn tán:

"Nghe hôm đám cưới, Hạ tổng bỏ chạy giữa chừng, bỏ lại một mình tổng giám đốc Tần… thì ra bạch nguyệt quang là ta."

"Tổng giám đốc Tần thật đáng thương… mà thế này có khi Hạ tổng càng không thích ấy nữa..."

Nhìn nơi việc nghiêm túc bị biến thành nơi ăn dưa hóng chuyện, tôi giận đến sôi máu:

"Cô Giang, của đắt thật đấy, mỗi năm phải tiêu đến vài triệu.

"Tình của có thể vô địch, đừng bắt vài trăm người trong công ty phải hy sinh vì nó.

"Nếu tôi không khóa thẻ của , chưa đầy mấy tháng nữa, công ty đến lương cho nhân viên cũng không trả nổi!"

"Cái gì?" Những nhân viên vừa rồi còn đang thương cảm cho tôi lập tức trợn mắt.

Họ có thể không rõ chuyện trong nhà họ Hạ, hình công ty thì họ quá rõ.

Từ khi tôi bắt tay vào tái cấu trúc, hiệu quả kinh doanh mới khởi sắc, mọi người cũng vừa tăng lương. Trước đó, công ty cứ như sắp “chết lâm sàng”.

"Thì ra tiền mồ hôi nước mắt của tụi mình bị đem nuôi ta..."

Đụng đến lợi ích bản thân, mọi người không còn đứng ngoài xem náo nhiệt nữa. Ánh mắt về phía Giang Sam Sam lập tức đầy giận dữ.

Cô ta rõ ràng hoảng loạn:

"Cô bậy! Đó là tiền A Phong để lại riêng cho tôi, sao lại tôi cướp cơm của người khác?"

Tôi lạnh lùng :

"Cô chỉ biết xài tiền, đương nhiên không biết số tiền đó đến từ đâu.

"Nếu thật sự nghĩ cho Hạ Tri Phong, phải hiểu dựng sự nghiệp đã khó, giữ gìn lại càng khó hơn. Cô nên tiết kiệm cho ta mới phải.

"Nhưng thì sao? Theo tôi biết, lần rút tiền gần nhất của là ba tháng trước. Khoản tiền lớn như mà chưa đến ba tháng đã tiêu sạch, đó là toàn bộ lợi nhuận của công ty trong một quý.

"Tất cả chúng tôi tăng ca, thức đêm, cực khổ việc mới có số tiền đó, vẫn không đủ cho tiêu xài.

"Cô xem, nếu tôi không khóa thẻ của , thì phải khóa của ai? Đợi đến khi công ty sụp đổ mới chịu dừng sao?"

Giang Sam Sam vừa tức vừa thẹn, gào lên:

"Tần Phương Phi, không cần giả vờ đạo nghĩa, tỏ vẻ vì nhà họ Hạ!

"A Phong căn bản chẳng để ý gì đến , chỉ là món đồ trưng bày thôi, còn bày ra bộ dạng này cho ai xem?

"Đừng tưởng tôi không ra, đang mượn công báo thù!"

Chưa đợi tôi lên tiếng, các nhân viên xung quanh đã không chịu nổi nữa:

"Cô dựa vào đâu mà Tổng giám đốc Tần như thế! Cô ấy là sếp của chúng tôi, đương nhiên có quyền quyết định, là cái thá gì?"

"Đúng rồi! Đã ăn chùa còn già mồm, còn Tổng giám đốc Tần lợi dụng chức quyền, chưa từng thấy ai mặt dày đến !"

"Đúng là tưởng mình là chính thất thật à, tiểu tam mà còn đòi lý lẽ... đương thì , tiêu tiền thì đừng lấy tiền của tụi tôi!"

Giang Sam Sam vừa giận vừa xấu hổ, chỉ tay vào tôi hét lớn:

"Tôi không phải tiểu tam! Tôi với A Phong ở bên nhau từ lâu rồi, là ta chen ngang!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...