Làm Gia Sư Cho [...] – Chương 1

Tôi đi gia sư, thằng nhóc con ngày nào cũng tám chuyện linh tinh.

Hôm đó, nó bỗng thần thần bí bí với tôi: Nói rằng họ nó… bị đứt rồi.

“Đứt chỗ nào?”

“Thì… chỗ đó đó, từ nhỏ đã bị đứt rồi.”

Tôi lập tức hiểu ra, rồi không khỏi sinh lòng thương cảm.

Đúng lúc này, tôi nghe nó gọi: “Anh họ!”

Tôi quay đầu, sững sờ không tin nổi. “Đây… là họ em?”

“Ừ đó.”

Trời ạ, chẳng phải đây chính là người tôi thầm thích sao?!

01

Trình Bách Chu cũng khá bất ngờ, khẽ nhướng mày tôi: “Trùng hợp thế?

“Tôi nghe dì tôi , bà ấy một gia sư cho PaiPai, không ngờ lại là cậu.”

“Haha… đúng là trùng hợp thật.”

Tôi gượng.

Trình Bách Chu đi tới, xoa đầu PaiPai rồi quay sang hỏi tôi: “Học xong rồi à? Cậu về trường không? Tôi có thể đưa cậu đi.”

“Không cần đâu!”

Tôi theo phản xạ từ chối, phản ứng còn quá dữ dội đến mức chính tôi cũng giật mình.

Sợ Trình Bách Chu hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích: “Lúc tới đây tôi rơi một thứ, tiện đường về định tìm nó luôn.”

Nói xong, tôi chẳng để kịp đáp, lập tức đeo ba lô chạy mất.

Nhưng… mười mấy phút sau, Trình Bách Chu vẫn lái xe đuổi theo tôi.

Anh hạ kính xe xuống, hỏi: “Tìm chưa?”

“Chưa…”

“Nói cho tôi nghe cậu tìm gì, tôi giúp cậu.”

Ha. Haha.

Tìm gì á? Tất nhiên là tìm cớ để tránh ấy! Anh giúp tôi kiểu gì chứ?!

Tôi đành khổ sở lắc đầu: “Thật sự không cần đâu, cứ đi trước đi.”

Giờ lòng tôi rối như tơ vò, căn bản không biết phải đối mặt với thế nào.

02

Tôi và Trình Bách Chu quen biết chưa lâu.Tháng trước, ở cửa hàng board game trước cổng trường. Đó là lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Trình Bách Chu thua trò chơi, bị phải xin số liên lạc của một khác giới.
Đúng, người chọn chính là tôi.

Lúc tôi ngẩng đầu lên, lập tức thấy một gương mặt… đẹp đến mức khách quan.
Hơi thở khựng lại nửa nhịp, vành tai lập tức ửng đỏ.

“Có thể chứ?”

Anh hỏi lại lần nữa.

Tôi ra vẻ bình tĩnh, lấy điện thoại đưa quét mã.

Mấy cùng phòng cái biết ngay tôi có hứng thú với .
Bọn họ trao đổi ánh mắt rồi nhiệt lạ thường, kéo chơi cùng.

Trong lúc đó, các nàng còn không ngừng tạo cơ hội cho tôi. Nói rằng tôi biết xem chỉ tay, bắt tôi xem cho một quẻ.

“Được thôi.”

Anh thuận theo, đưa tay ra.

Tôi đành mặt dày nắm lấy ngón tay .

Không biết là căng thẳng hay tôi, mà lòng bàn tay chúng tôi sớm rịn mồ hôi.

Tôi vội buông tay, bịa đại: “Đường duyên này… vừa là biết nhiều đào hoa lắm.”

“Thật à?”

Giọng rất nhẹ, tựa lông vũ khẽ lướt qua vành tai tôi.

Tôi gật đầu ra vẻ nghiêm túc.

Khóe môi hơi nhếch lên, ánh lan ra đáy mắt, nhuộm một tầng ấm áp.

“Thế… cậu có phải là một trong số đào hoa của tôi không?”

Tôi đơ người, tim đập lỡ một nhịp.

Chưa kịp đáp lời, đã bật : “Đùa thôi, không phiền chứ?”

Tôi thừa nhận mình thật sự rất… tiêu chuẩn kép. Người tôi không thích mà một câu “chào” đã thấy phiền. Nhưng nếu là người tôi thích, thì… lại khác.

Từ hôm đó, chúng tôi vẫn trò chuyện rải rác. Nói chuyện càng lúc càng… mập mờ.

Chỉ mới hôm kia, còn rủ tôi đi dạo sân vận .

Tôi cái đẹp nên chỉ mặc váy siêu ngắn. Anh thì mặc ba lớp áo, đến mức trán còn rịn mồ hôi.

Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, quanh sân vận .

Buổi tối gió lạnh, tôi không kìm hắt hơi: “Lạnh quá…”

Anh thở dài như vừa chờ cơ hội này lâu lắm: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng thấy lạnh rồi.”

Nói rồi, cởi áo khoác đắp lên người tôi.

Tôi lúc ấy mới bừng tỉnh, đỏ mặt hỏi: “Anh… mặc nhiều thế, chẳng lẽ chỉ để cởi cho tôi sao?”

“Ừ.”

Anh đáp tỉnh bơ, ánh mắt thẳng tắp, chẳng chút né tránh.

Má tôi nóng đến mức sắp bỏng.

Hôm qua, tôi còn nhờ thiết kế logo cho một cuộc thi. Anh chỉnh sửa đi sửa lại đến tận khuya mới chốt bản cuối.

Tôi thấy áy náy, gửi phong bao lì xì. 【Thật sự phiền quá.】

Anh không nhận, chỉ trả lời: 【Không phiền. Được cậu cần đến… tôi rất vui.】

Tâm trạng muốn đương của tôi lúc đó như lên đến đỉnh điểm.

Nhưng, ai mà ngờ—— Cuộc đời hôm nay cho tôi một đòn chí mạng.

Trời ơi. Đất ơi.

Làm ơn đừng trêu tôi nữa. Tôi tích đức cả đời… chẳng lẽ chỉ để thích phải một thái giám sao?!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...