Lâm Trì – Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đa số đều khinh thường mà nhắc thoáng qua, ta ư? Chỉ là nhân Phó Trạm nuôi mà thôi.

Tôi cười cười, không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

"Vậy, có phải Phó Trạm bảo tiếp cận Lâm Trì không?"

Tôi nhấp một ngụm trà, "Xin lỗi, không tiện nói."

Ôn Hòa nhìn tôi rất lâu.

Lâu đến mức, tôi thậm chí còn nghi ngờ giây tiếp theo ấy sẽ hắt trà nóng vào mặt tôi, thì ấy đột nhiên thở dài một hơi.

"Tôi nhìn ra được, Lâm Trì thật sự đã lòng rồi. Anh ấy rất cứng đầu, cho dù sau này biết tiếp cận ấy có mục đích, cũng sẽ bất chấp tất cả mà ở bên ."

"Nhưng tôi chuyển đến đây, là muốn cạnh tranh công bằng. Từ nhỏ tôi đã hiểu, muốn có thứ gì thì không thể chỉ nghĩ thôi, nhất định phải tự mình đi tranh giành." Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, tốc độ nói chậm rãi, "Đối với Lâm Trì, tôi không dám nói là nhất định phải đạt được, chắc chắn sẽ dốc toàn lực."

"Chu Diệu, tôi tin tưởng vào bản thân mình. Tôi nhất định phải đứng bên cạnh ấy."

Tôi cầm tách trà nóng nhỏ giọng nhấp từng ngụm.

Một lúc lâu sau, khẽ cười cười.

Không nói gì.

Cũng không biết nên nói gì.

Thực ra, tôi cảm thấy sự kiên cường của Ôn Hòa thật sự rất hợp với Lâm Trì.

Chúng tôi ngầm hiểu mà không tiếp tục chủ đề này nữa.

Trò chuyện chuyện trên trời dưới bể một lúc, tiếng gõ cửa vang lên.

Lâm Trì đứng ở cửa không vào, chỉ giơ túi đồ trong tay lên với tôi, "Diệu Diệu, về nhà."

Bốn chữ ngắn gọn, lại khiến tôi có chút ngây người.

Diệu Diệu.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lam-tri/chuong-10.html.]

Chỉ có mẹ tôi mới gọi tôi như vậy.

Bà ấy là người duy nhất tôi trên đời này.

Nhưng, đa số thời gian, phát âm của bà ấy lại giống Yêu Yêu hơn.

Tôi biết, bà ấy luôn thông qua tôi, để nhớ về con bị thất lạc cùng tuổi với tôi.

Hoàn hồn, Lâm Trì vẫn đứng ở cửa đợi tôi, ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm vào tôi, cứ thế nhìn tôi.

Chỉ là nhìn tôi.

Tôi lấy lại tinh thần, khô khốc đáp, "Vâng."

22

Tôi theo Lâm Trì về nhà.

Hắn đặt túi lên bàn ăn, cẩn thận mở ra, bên trong lại là một đống bánh kem nhỏ tinh xảo.

Đủ màu sắc, đủ loại hương vị.

Tôi có chút ngẩn người.

Những năm qua, tôi đã nhận không ít quà từ đàn ông, tiền bạc, trang sức, hoa tươi, đồng hồ hiệu...

Tôi cần tiền, họ cần sắc, chúng tôi ngầm hiểu mà mỗi người lấy thứ mình cần.

Nhưng đây là lần đầu tiên có người xem tôi như một nhỏ, mang đến một đống đồ ngọt xinh xắn, đáng .

Hắn mở một cái túi khác, bên trong là đủ loại trà sữa.

Thấy tôi mãi không nói gì, Lâm Trì hơi mất tự nhiên day day thái dương, có vẻ hơi căng thẳng, "Không thích à?"

"Đám nhóc con đó nói con ai cũng thích ăn mấy thứ này."

Anh bộ muốn cất túi đi, "Không sao, mang đi chia cho bọn chúng..."

"Thích."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...