Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Đám em phía sau cũng không nói lời nào, chỉ dập đầu theo.
Khắp linh đường vang lên những âm thanh trầm đục.
Tôi ngây người nhìn bóng lưng Lâm Trì, bỗng nhiên nhớ lại một đoạn văn mình từng đọc —
“Em khát khao được cả đời bảo vệ cẩn thận.”
“Bảo vệ chu toàn, đặt ở nơi quan trọng. Không để em sợ hãi, không để em đau khổ, không để em bốn bề lưu lạc, không để em không nơi nương tựa.”
Tôi là một người chưa từng chịu tin vào cảm.
Thế giây phút này.
Tôu vẫn không kìm được mà nghĩ, tôi dường như, thật sự đã có nơi để về.
Thậm chí, tôi, người chưa từng kỳ vọng vào những điều hão huyền, giây phút này cũng không kìm được mà nghĩ, nếu Lâm Trì có thể xuất hiện vào năm tôi 16 tuổi thì tốt biết mấy.
Anh nhất định sẽ xông vào căn phòng đó, mang tôi đi.
Nếu như…
Thế .
Trên đời này gì có nếu như.
Càng không có một phút giây nào có thể quay ngược trở lại.
Tôi chỉ có thể lặng lẽ nắm chặt góc áo ang, hy vọng tôi, một người chẳng hề tốt đẹp, có thể ở bên lâu thêm một chút.
Sau khi mẹ qua đời, sức khỏe của tôi cũng ngày càng sa sút.
Càng ngày càng gầy gò.
Bụng tôi luôn đau quặn thắt như muốn đứt từng khúc ruột.
Đôi khi nửa đêm tôi đau đến tỉnh giấc, luôn cảm thấy có ai đó cắm một con d.a.o vào bụng mình, đau đến không ngủ được, tôi liền uống hai viên thuốc, sau đó rón rén rúc vào lòng Lâm Trì.
Không dám đánh thức , tôi liền dùng ánh mắt mờ mịt ngắm nhìn gương mặt không biết bao nhiêu lần.
Tôi chưa bao giờ dám để Lâm Trì phát hiện ra sự bất thường của mình, một đêm nọ, khi bế tôi lên và tựa vào bậu cửa sổ, bỗng nhíu mày.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lam-tri/chuong-13.html.]
“Sao em lại gầy đi nữa rồi?”
Bàn tay to của siết nhẹ eo tôi: "Chẳng còn chút thịt nào cả."
Anh cứ nhất quyết bắt tôi đi bệnh viện, tôi vòng tay ôm cổ , rướn người lên hôn nhẹ: "Không đâu, em ghét nhất mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện."
“Đều là bệnh cũ thôi, chỉ là hơi đau dạ dày một chút.”
Tôi khẽ véo vào eo : "Còn không phải tại , cả ngày chẳng biết bận rộn cái gì, chẳng thèm để ý đến việc em ăn uống."
“Toàn ăn đồ ăn ngoài nên bệnh dạ dày mới tái phát.”
Tôi ôm lấy eo , cố nén nỗi xót xa: "Gần đây đừng bận rộn nữa có được không? Ở bên em nhiều hơn một chút đi."
Em sợ lắm.
Muộn thêm chút nữa, em sẽ không còn thời gian ở bên được nữa.
“Được.”
Lâm Trì cẩn thận ôm tôi vào lòng: "Từ ngày mai sẽ không đến đó nữa, ở nhà cùng em."
Lâm Trì chưa bao giờ lừa dối tôi.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, bên giường đã trống không.
Tôi đưa tay sờ thử, không còn hơi ấm.
Thôi, đang bận.
Tôi chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Thế , đúng lúc tôi chống tay trên giường ngồi dậy, cửa phòng chợt mở ra.
Lâm Trì đang đeo chiếc tạp dề màu hồng tôi mua, bưng bữa sáng đi vào: "Mau đi vệ sinh cá nhân đi, đã nấu món mì trứng cà chua em thích rồi."
Tôi ngẩn ra rất lâu.
Sau đó mỉm cười.
“Được.”
Bạn thấy sao?