Lâm Trì – Chương 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì vậy, để có ba triệu của Phó Trạm, tôi đã đồng ý đến quyến rũ Lâm Trì, số tiền đó không chỉ vì mẹ tôi, mà còn vì chính bản thân tôi.

Thật ra tôi chỉ là một người phàm tục.

Tham sống sợ chết.

Nếu không, đã sớm vì sự trong sạch của mình mà tuẫn tiết rồi.

Tôi đã chịu đựng biết bao nhiêu điều không chịu nổi, nuốt xuống bao nhiêu khổ nạn cùng với máu, chỉ vì muốn sống tiếp.

Cùng mẹ tôi, sống thật tốt.

Chỉ đơn giản như vậy thôi.

Mà cũng thật khó.

Mẹ tôi đã ra đi rồi.

Tôi cũng chẳng thể sống trọn vẹn.

Ông trời chưa từng tử tế với tôi, ngoại trừ –

Để tôi gặp được Lâm Trì.

Mặc dù, ấy cũng chỉ thông qua tôi mà nhìn ngắm bóng hình một người khác.

Đời tôi lận đận, luôn sống dưới cái bóng của người khác.

Chưa từng thực sự là chính mình.

27

Hai tháng sau, tôi lại nhận được tin nhắn của Phó Trạm.

Hắn gửi cho tôi một địa chỉ, dùng giọng điệu ra lệnh bảo tôi đến đó tìm hắn.

Tôi trực tiếp chặn số điện thoại đó.

Lại có những cuộc gọi khác đến, tôi lần lượt ngắt máy, sau đó dứt khoát tắt nguồn.

Tuy nhiên, sau bữa tối, Lâm Trì đột nhiên nhận được điện thoại, quán bar có một đám say rượu chuyện, gần nửa quán bị đập .

"Em ăn cơm trước đi, đi giải quyết một lát rồi về ngay."

Tôi không kìm được nắm chặt góc áo hắn, "Anh cẩn thận nhé."

"Yên tâm."

Lâm Trì nhanh chóng rời đi.

Tôi ở nhà đợi , vì lo lắng, lòng cứ đứng ngồi không yên.

Anh vừa đi được mấy phút, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, tim tôi thắt lại, chỉ nghĩ là rơi thứ gì đó, không kịp nghĩ nhiều liền mở cửa.

Nhưng đứng ngoài cửa lại là Phó Trạm.

Tôi vội vàng đóng cửa, hắn đã nhanh hơn một bước dùng thân người chặn lại.

Cánh cửa bị đẩy mạnh ra.

Phó Trạm khóa trái cửa phòng.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lam-tri/chuong-15.html.]

Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt, hắn đã uống rượu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, "Chu Diệu, cũng thằng côn đồ đó rồi, phải không?"

Tay tôi lặng lẽ mò điện thoại trong túi, cố gắng bình tĩnh nhìn hắn.

"Phải."

Số liên lạc khẩn cấp trong điện thoại của tôi là Lâm Trì.

Điện thoại vừa đổ chuông, Phó Trạm đã lao về phía tôi, hắn ghì chặt tôi vào tường, đôi mắt đỏ ngầu phản chiếu sự bất lực của tôi.

"Chu Diệu, không ngờ mình lại có chút hối hận."

Hắn như trước đây, dùng ngón tay cuộn lọn tóc tôi.

"Nhìn thấy em và Lâm Trì bên nhau, lại tức giận đến bốc hỏa, thậm chí còn khó chịu hơn cả khi thấy Ôn Hòa thích Lâm Trì."

Hắn cúi đầu muốn hôn tôi, "Anh từ bỏ Ôn Hòa, em quay về bên , được không?"

Tôi nghiêng đầu tránh đi, môi hắn cọ vào mặt tôi rồi trượt xuống.

"Trốn à?"

Phó Trạm ghì chặt mặt tôi, "Chẳng phải đã từng rồi sao, bày đặt gì?"

"Chu Diệu, loại phụ nữ như , từ trong đống đàn ông mà bò ra, chẳng lẽ cũng muốn diễn vở kịch giữ thân trong sạch như ngọc sao?"

Hắn cười khẩy, "Tôi đúng là bị ma xui quỷ khiến mới lại nhớ nhung như vậy."

Nói xong.

Bất chấp sự giãy giụa của tôi, hắn bắt đầu xé quần áo tôi.

Phó Trạm từ trước đến nay đều như vậy.

Không cần bận tâm cảm nhận của người khác, mạnh mẽ, hung hăng, ích kỷ.

Giống như một con thú hoang dã không có lý trí, chỉ biết phát tiết ham muốn bản năng nhất.

Mà cơ thể tôi ngày càng suy yếu hoàn toàn không thể đẩy hắn ra.

Tôi mò chiếc điện thoại trong túi, dùng hết sức đập mạnh vào trán hắn.

Phó Trạm rên lên một tiếng, ngay lập tức buông tay.

Cạnh chiếc điện thoại kim loại rạch một đường trên trán hắn, m.á.u chảy dài xuống giữa hàng lông mày.

Đột nhiên.

Tiếng mở khóa vang lên.

Tôi rất hoảng, theo bản năng không muốn Lâm Trì nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của tôi lúc này, khi tôi định chạy đi, lại bị Phó Trạm ghì chặt.

Hắn ghì chặt tôi, chờ Lâm Trì bước vào.

Tiếp đó, cửa mở.

Đập vào mắt Lâm Trì là một tôi tả tơi, thảm .

Trong mắt người khác, có lẽ tôi lúc này giống hệt cảnh sau cuộc vụng trộm.

Phía sau Lâm Trì còn có mấy người đàn em, thấy vậy lập tức mắt đỏ ngầu, "Mày là thằng quái nào vậy, dám vào chị dâu của tao?"

Phó Trạm kéo cổ tay tôi, cười lạnh, "Lâm Trì, mày sẽ không thực sự nghĩ mình ngủ được một đóa hoa kiều diễm chứ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...