Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Mà là m.á.u mũi tôi chảy lúc nửa đêm.
Kiểu ngày tháng tốt đẹp này, e là tôi không có phúc được sống lâu nữa.
Trong một ngày mưa dầm, nhân lúc Lâm Trì đi giải quyết công việc, tôi một mình đến một tiệm xăm.
Tôi chỉ vào vị trí dưới xương quai xanh bên trái, nói với thợ xăm, "Xăm một cái tên, Lâm Trì."
"Lâm là Lâm trong song mộc, Trì là Trì trong phi nước đại."
Lâm Trì không nói cho tôi biết, hóa ra xăm mình lại đau đến thế.
Thế mà.
Rõ ràng là xăm ở vị trí dưới xương quai xanh, sao lại khiến ngũ tạng lục phủ cũng đau theo thế này.
Tôi cắn răng chịu đựng, cho đến khi kết thúc.
Nhìn vết đỏ ửng trong gương, cùng hai chữ Lâm Trì ở vị trí rất gần trái tim.
Tôi khẽ mỉm cười.
Rồi từ từ đổ gục xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
30
Tôi cảm giác mình đã ngủ rất lâu, trong trạng thái mơ màng.
Khi mở mắt, tôi nhìn thấy Lâm Trì.
Anh ngồi bên giường, trông tiều tụy chưa từng thấy, cằm lấm tấm râu, trong mắt đầy những tia m.á.u đỏ li ti.
"Diệu Diệu."
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, lại đột ngột thả lỏng lực đạo, như thể sợ tôi đau.
"Em tỉnh rồi à?"
Giọng khản đặc.
Xung quanh giường bệnh lập tức vây kín một đám người, hóa ra đám em của Lâm Trì cũng đều ở đây.
"Sao em không nói cho biết?"
Bàn tay Lâm Trì đặt trên vai tôi siết chặt thành nắm , như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
"Sao em không chịu chữa bệnh?"
"Bởi vì, không còn cần thiết phải chữa nữa rồi."
Tôi cười khẽ, cọ cọ tay mình vào bàn tay Lâm Trì đang nắm chặt.
"Bệnh máu, lúc phát hiện đã là giai đoạn cuối, chỉ có thể kéo dài sự sống chứ không thể cứu mạng."
Lâm Trì muốn nói gì đó với tôi nghẹn lời.
"Chữa đi."
Anh siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, "Chữa được mà, có tiền."
"Anh sẽ tìm cho em bác sĩ giỏi nhất, dù có phải trói cũng sẽ trói họ đến để chữa bệnh cho em."
Tôi lắc đầu, "Nhưng em không muốn chữa, Lâm Trì."
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lam-tri/chuong-18.html.]
"Em không muốn chịu khổ, cũng không muốn lãng phí số tiền đó, hơn nữa, hóa trị sẽ tóc rụng, trông xấu lắm."
"Em chỉ muốn xinh đẹp ở bên thêm một thời gian nữa thôi."
Căn phòng im lặng đến đáng sợ.
Sau đó, một tiếng nức nở vang lên.
Đám đàn em của Lâm Trì ai nấy đều khóc.
"Chị dâu, tiền bọn em có thể góp được hết, chị cứ yên tâm chữa bệnh đi ạ."
"Đừng để đại ca lại một mình nữa."
"Lúc không có chị, ấy cứ như một cỗ máy không có nơi về, gặp chị rồi mới có chút sức sống."
Lâm Trì hai mắt đỏ ngầu, khóe mi ướt đẫm, lại nghiến chặt răng không để nước mắt rơi xuống.
Anh nắm tay tôi, giọng van nài.
"Diệu Diệu, nghe lời chữa bệnh, được không em?"
"Để ở bên em lâu hơn chút nữa, được không?"
Tôi không nói nên lời.
"Được."
Tôi nghĩ, có lẽ nào, biết đâu, một phép màu sẽ xuất hiện?
31
Lâm Trì đã tìm rất nhiều tài liệu, đưa tôi đến một bệnh viện nổi tiếng về khoa huyết học.
Đăng ký khám chuyên gia xong, hắn cùng tôi bước vào phòng khám.
"Tuổi?"
"22."
Nhưng khoảnh khắc ấy, tôi siết c.h.ặ.t t.a.y Lâm Trì, trong lòng khẽ khàng, có chút bộ mà nghĩ——
Là 2 tuổi.
Bởi vì, cuộc đời mới của tôi bắt đầu từ ngày tôi quen Lâm Trì.
Anh từng chút một, bướng bỉnh lại lỗ mãng, bất chấp tất cả, kéo tôi ra khỏi vực sâu.
Lâm Trì đối với tôi.
Mới chính là ý nghĩa thật sự của từ cứu rỗi.
Nhưng qua mấy bệnh viện kiểm tra, kết quả đều giống nhau.
Đã giai đoạn cuối.
Không thể cứu được nữa, bác sĩ chỉ dám nói có thể cố gắng kéo dài sự sống của tôi.
Ngày hôm đó.
Lâm Trì suýt chút nữa đã đập bệnh viện, sau khi được tôi khuyên can đi ra ngoài, ngồi xổm trước cổng bệnh viện châm một điếu thuốc.
Thuốc còn chưa cháy hết.
Anh đã khóc.
Bạn thấy sao?