Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Tôi ngẩn người một chút, cho đến khi hắn rửa tay xong đi đến, lòng bàn tay trêu chọc dán vào eo tôi, lạnh đến mức tôi rụt thẳng vào lòng hắn.
Lâm Trì lau khô nước trên ống quần mình, rồi mới kéo tôi vào lòng, bế ngang lên.
Sắc mặt nghiêm túc đến lạ, giống như đang đưa ra lời hứa.
"Anh sẽ chịu trách nhiệm."
"Được."
Tôi vùi mặt vào n.g.ự.c hắn.
Giọng điệu ngượng ngùng.
Nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Lâm Trì bế tôi về lại chiếc giường cứng.
Lòng bàn tay lướt qua tóc tôi, chạm lên má, rồi cuối cùng kéo tuột quai áo.
Chiếc quạt điện cũ kỹ kêu kẽo kẹt.
Thế , nhiệt độ trong phòng lại tăng vọt theo từng tác của .
Anh tắt đèn.
Mãnh liệt đầy dịu dàng.
…
Mệt mỏi sau cuộc ân ái, Lâm Trì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Xác nhận đã ngủ say, tôi từ từ rút điện thoại ra. Có một tin nhắn chưa đọc.
Người liên hệ: Phó Trạm.
Tôi giảm độ sáng màn hình, nhấn mở.
Cảm giác nhục nhã vô số lần tràn ngập trong lòng tôi –
“Trong một giờ quay về đây.”
“Giải quyết nhu cầu sinh lý cho tôi.”
9
Giọng điệu tùy tiện, cứ như thể tôi là món đồ chơi hắn vứt bỏ rồi lại nhặt lên bất cứ lúc nào.
Mà trên thực tế, đúng là như vậy.
Đứng sững một lúc lâu.
Tôi từ từ mặc quần áo, rời khỏi giường.
Rời khỏi căn phòng trọ này.
Ngoài đường, tôi vẫy một chiếc taxi, nói một cách yếu ớt: “Trấn Giang Phách Thự.”
Tài xế nhìn tôi qua gương chiếu hậu, giọng nói mang theo vẻ cợt nhả không thể tả: “Cô bé đi tìm trai à?”
Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối.
Khu dân cư này nổi tiếng đắt đỏ, nhiều đại gia thường sắp xếp nhân ở đây, nên bên ngoài vẫn thường gọi đây là “khu nhân”.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến hắn.
Suy nghĩ trôi nổi theo những cú xóc nhẹ của xe.
Chuyện giường chiếu đối với tôi đã là chuyện cơm bữa, cái sự thô bạo mà lại có chút kiềm chế của Lâm Trì lại khiến lòng tôi hơi xao một cách khó hiểu.
Xao cái gì chứ?
Tôi cũng không rõ.
Lòng đau đến mức khó chịu, tôi hạ cửa kính xe xuống, lại châm một điếu thuốc.
Người như tôi, gì có tư cách lòng.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lam-tri/chuong-3.html.]
Chắc ngủ thêm hai giấc là sẽ không loạn nữa.
…
Xe dừng lại.
Tôi lục túi lấy một trăm tệ nhét cho tài xế: “Không cần thối.”
Khi nhận tiền, đối phương công khai sờ hai cái lên mu bàn tay tôi.
Thật ra những hành cà chớn nhỏ nhặt như thế này, nếu là trước đây tôi sẽ không để ý, lúc này, cái cảm giác nhớp nháp đầy mồ hôi đó lại khiến tôi thấy ghê tởm một cách khó hiểu.
Tôi cầm chiếc túi kẹp nách đập thẳng vào đầu tài xế.
Tài xế ôm đầu chửi rủa: “Mẹ kiếp, không phải chỉ là một con nhỏ nửa đêm đón xe đến ngủ với người ta thôi sao, sờ hai cái thì sao chứ?”
“Giả vờ trinh tiết liệt nữ cái quái gì!”
Chửi xong, hắn ta đạp mạnh ga, phóng vụt đi.
Gió đêm hiu hiu thổi qua, loáng thoáng nghe thấy tiếng tài xế chửi: “Đồ kỹ nữ.”
Từ này tôi đã nghe vô số lần.
Nhưng tối nay lại nghe chói tai lạ thường.
Tôi dập tắt thuốc.
Gửi số biển số xe vừa chụp được lên nền tảng khiếu nại, rồi cam chịu quay người bước vào.
10
Mật khẩu cửa vừa mới nhập ba số, cửa đã bị kéo mạnh ra.
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Trong bóng tối đột ngột, tôi không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy n.g.ự.c trĩu xuống, quần áo đã bị kéo rách thô bạo.
Không hề có chút dạo đầu nào.
Hắn trực tiếp kéo quần bó của tôi xuống, định giải tỏa những dục vọng bẩn thỉu nguyên thủy nhất.
Cơ thể tôi theo bản năng nghiêng đi, Phó Trạm lỡ trớn.
“Trốn à?”
Trong bóng tối, hắn ta ghì chặt vai tôi: “Để giả vờ thanh thuần mấy ngày, lại thật sự giữ mình trong trắng à?”
Ngón tay túm tóc, ấn mạnh xuống.
Đáng lẽ tôi đã quen rồi.
Nhưng cái lòng tự trọng đã bị đè nén bao nhiêu năm qua, đêm nay lại bất chợt có dấu hiệu phản kháng.
Tôi đẩy tay hắn ra.
Hơi thở Phó Trạm nặng nề, hắn thật sự đã tức giận.
Trong bóng tối, tôi thấy hắn cúi thấp người, chậm rãi đe dọa tôi:
“Cô nói xem, một bà lão bị liệt không thể tự lo liệu cho bản thân thì nên kết thúc tuổi già của mình như thế nào là tốt nhất?”
“Để bà ấy sống sờ sờ c.h.ế.t đói?”
“Hay bị một kẻ say rượu bóp cổ chết?”
“Phó Trạm.”
Tôi bám lấy tay hắn, muốn nói gì đó, thì đèn lại đột ngột bật sáng.
Ánh sáng chói chang rất gay gắt.
Trong gương phản chiếu sự thảm của tôi.
Hắn ta ấn tôi trước gương: “Nhìn đi, đây mới là .”
Bạn thấy sao?