Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Những công tử bột nhà giàu như Phó Trạm, việc hoàn toàn theo hứng. Vui thì ném tiền ra đường chơi.
Không vui.
Bọn họ có cả trăm cách để hành hạ người khác.
Tự mãn và lãnh đạm.
Khi hắn cúi đầu định hôn tôi, tôi không né tránh, chỉ nhẹ nhàng nói: "Nghe nói, Ôn Hòa hôm nay sẽ chuyển đến sống cạnh nhà Lâm Trì."
Chỉ một câu nói, đã thành công ngăn chặn hành của Phó Trạm.
"Cái gì?"
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Giờ chắc ấy đã chuyển đến rồi."
20
Ôn Hòa lại một lần nữa vô hình chung giúp tôi ngăn chặn Phó Trạm.
Mà tôi quả thật không lừa hắn.
Khi Phó Trạm đến, Ôn Hòa đang đứng trước cửa nhà bên cạnh Lâm Trì, chỉ huy một nhóm công nhân chuyển nhà: "Cái bàn đó đặt trước cửa sổ."
"Đây là chiếc bình cổ tôi thích nhất, cẩn thận chút, đặt lên cái tủ kia."
Phó Trạm khó chịu kéo sang một bên, "Em sống ở đây, chắc chắn không?"
"Đương nhiên."
Ôn Hòa hất tay hắn ra, "Ở đây rất tốt."
Hai nhà Ôn Phó đều là những doanh nghiệp nổi tiếng ở địa phương, Ôn Hòa từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, đừng nói khu nhà trọ ổ chuột, e là đến khu dân cư bình thường ấy cũng chưa từng ở.
Mặc dù tiếp không nhiều, có thể thấy, Ôn Hòa được gia đình nuôi dạy rất tốt.
Trên người ấy có vẻ đỏng đảnh của tiểu thư cành vàng lá ngọc, lại không có vẻ chua ngoa và kiêu căng của kẻ khinh thường người khác.
Cô ấy chưa bao giờ khách sáo với Phó Trạm.
Thậm chí không cho hắn vào cửa, trực tiếp đuổi hắn đi.
Tôi tựa vào cửa, không biết là nội tạng nào trong người đang đau quặn từng cơn, tôi không muốn uống thêm thuốc giảm đau nữa, liền châm một điếu thuốc. Ôn Hòa dường như không quen mùi thuốc lá, ấy phẩy tay mấy cái, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục chỉ huy đám công nhân chuyển nhà.
"Ghế sofa bằng da bò nguyên chất, đừng trầy xước."
Vừa dứt lời.
Mấy người công nhân đang khiêng ghế sofa bước đi vội vàng, chiếc sofa cọ sượt qua chiếc tủ bên cạnh.
Và ở một góc khuất của tủ, có một chiếc đinh nhô lên.
Ghế sofa bị rách một mảng nhỏ.
Người công nhân phụ trách lập tức biến sắc.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/lam-tri/chuong-9.html.]
Anh chàng vừa mới ra xã hội sợ đến tái mặt, run rẩy hỏi giá.
Ôn Hòa không vui nhìn ta một cái, "Anh đền nổi không? Cái chỗ đó bằng mấy năm lương của đấy."
Mặt đối phương càng trắng bệch hơn.
"Thôi đi," Ôn Hòa xua tay, "Làm việc cẩn thận chút, mấy đồ của tôi đắt lắm."
"Làm hỏng rồi lại không đền nổi, việc còn dám không cẩn thận."
Tôi nghiêng đầu nhìn.
Cô tiểu thư này đúng là kiểu khẩu xà tâm phật.
Một lúc lâu sau, tôi quay vào bếp, đeo tạp dề nấu cơm cho Lâm Trì thì Ôn Hòa đến gõ cửa.
"Uống trà chiều cùng không?"
Tôi im lặng hai giây, "Được thôi."
21
Nhà bên cạnh.
Đồ đạc của Ôn Hòa chất đầy căn nhà không lớn.
Trên bàn ăn bày đầy đủ trà chiều ấy chuẩn bị, gần như kín cả bàn.
Ôn Hòa rót cho tôi một tách trà đen, hương trà rất đậm.
"Cô có muốn nghe câu chuyện giữa tôi và Lâm Trì không?"
Cô ấy đột nhiên hỏi tôi.
"Được."
Nói là chuyện, thực ra chẳng có gì đáng kể.
Chẳng qua là ba năm trước, Ôn Hòa bỏ mặc bảo vệ, một mình chạy ra quán bar chơi, say rượu bị người khác cà chớn, rồi Lâm Trì ra tay giúp đỡ.
Thực ra, quán bar đó là do hắn bảo kê, giống như tôi lúc trước, có chuyện gì xảy ra trong quán bar, Lâm Trì đều sẽ ra mặt.
Nhưng cảm của một tiểu thư nhà giàu lại đến đơn thuần và mãnh liệt đến thế.
Cô ấy say đắm người hùng cứu mỹ nhân đó, ngày ngày theo đuôi hắn. Sau này lại bị gia đình ép buộc ra nước ngoài.
Ba năm ở nước ngoài, ấy vẫn luôn tâm niệm Lâm Trì.
Việc đầu tiên khi về nước cũng là đến tìm hắn.
Tách trà trong ly vẫn còn nóng hổi, câu chuyện của ấy đã kể xong.
Ôn Hòa cắn từng miếng bánh quy nhỏ, rồi ngập ngừng hỏi tôi, "Cô có phải là ba năm của Phó Trạm không?"
Thực ra, ấy đã hỏi rất khách sáo rồi.
Bên ngoài nhắc đến tôi, ai sẽ dùng từ " " chứ?
Bạn thấy sao?