Anh sợ không phải vì tôi, mà là vì cảm giác hoàn toàn mất kiểm soát này.
Khi thời cơ đã gần chín muồi, vào một sáng cuối tuần, tôi vừa rót sữa cho Niệm Niệm vừa thản nhiên với :
“Tối thứ Tư tuần sau em có buổi họp lớp đại học, có thể sẽ về trễ một chút.”
Anh đang xem điện thoại, nghe lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm: “Họp lớp? Những ai sẽ đi?”
Tôi kể ra vài cái tên, đều là bè thời đại học mà biết, có nam có nữ.
Anh trầm ngâm một lúc, giọng cố tỏ ra nhẹ nhàng: “Tổ chức ở đâu? Anh chở em đi nhé?”
“Không cần.” Tôi thản nhiên từ chối, “Gần lắm, em tự lái xe đi. Anh ở nhà chơi với Niệm Niệm là rồi.”
Tối thứ Tư, tôi cố ý mặc một chiếc váy nhung đen mới mua, đường cắt hoàn hảo tôn lên đường cong cơ thể.
Tôi trang điểm kỹ càng, xịt loại nước hoa mà từng là “quá nồng”.
Trước khi ra khỏi nhà, ánh mắt Hạ Vân Đình tôi đầy phức tạp, như muốn gì đó lại thôi.
Không khí buổi họp lớp rất sôi nổi.
Những người lâu ngày không gặp chuyện trò rôm rả.
Tôi biết Hạ Vân Đình có thể sẽ gọi điện, nên đã để điện thoại ở chế độ im lặng từ sớm.
Hơn mười giờ, buổi tiệc sắp tàn.
Vài người vẫn còn hứng thú đề nghị sang quán bar nhỏ bên cạnh uống thêm chút nữa. Tôi , vui vẻ đồng ý.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ của quán bar, chúng tôi trò chuyện về thời đại học và cuộc sống hiện tại.
Tôi chuyện đặc biệt hợp với một nam hiện là luật sư nổi tiếng, ta hài hước, dí dỏm khiến tôi liên tục.
Đúng lúc đó, khóe mắt tôi lướt thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện nơi cửa quán.
Hạ Vân Đình. Anh ta vẫn đến.
Anh đứng ở cửa, ánh mắt u ám quét qua khắp quán, rất nhanh đã dừng lại ở bàn của chúng tôi.
Anh thấy tôi đang trò chuyện vui vẻ với người nam ấy, sắc mặt lập tức tối sầm như sắp nhỏ nước.
Anh sải bước đi tới, cả người mang theo luồng khí áp thấp.
“Điền Vân.” Anh dừng lại trước mặt tôi, giọng đè nén cơn giận, đưa tay định kéo cổ tay tôi, “Sao điện thoại không mở tiếng? Em biết lo cỡ nào không?”
Tiếng trên bàn lập tức im bặt.
Tất cả bè đều ngạc nhiên chúng tôi.
Tôi ngẩng đầu đúng lúc, trên mặt hiện lên biểu cảm kinh ngạc và ngây thơ vừa phải, khẽ tránh khỏi tay :
“À, xin lỗi, em quên mở lại chuông. Em đã là sẽ về trễ mà?”
Tôi liếc người nam, rồi quay lại Hạ Vân Đình, giọng dịu dàng ẩn chứa khoảng cách:
“Chỉ là họp lớp thôi mà, xem, cả Trương Vi, Lý Cường đều có mặt. Anh có gì phải lo?”
Sự điềm tĩnh của tôi và sự căng thẳng giận dữ của tạo nên sự đối lập rõ rệt.
Trong ánh mắt ngạc nhiên và tò mò của mọi người, như biến thành người chồng đa nghi, không tin vợ, cư xử lố bịch.
Mặt Hạ Vân Đình càng lúc càng khó coi, có vẻ không ngờ tôi lại mất mặt ngay tại chỗ như .
Anh lại đưa tay, lần này với lực mạnh hơn, nắm lấy cổ tay tôi:
“Trễ lắm rồi, về nhà với .”
Động tác có phần thô bạo, vài người lộ vẻ không hài lòng trên mặt.
Tôi nhẹ nhàng kiên quyết gỡ tay ra, giữ vững thể diện bề ngoài giọng đã lạnh hơn:
“Vân Đình, em đau đấy. Em đã rồi, lát nữa em sẽ tự về. Anh về trước với Niệm Niệm đi.”
“Đúng đấy, Tổng Giám đốc Hạ,” người nam luật sư kia đúng lúc lên tiếng, giọng cợt,
“Chị dâu hiếm khi tụ tập với bọn em, thư giãn một chút thôi mà. Anh quản kỹ quá rồi đấy.”
Hạ Vân Đình lạnh lùng liếc ta một cái, ánh mắt đầy thù địch.
Anh quay lại tôi, gần như nghiến răng nghiến lợi, gằn ra từng chữ:
“Điền Vân, rốt cuộc em muốn gì?”
Tôi , bỗng hơi nghiêng người, ghé sát vào tai , dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy, chậm rãi :
“Không có gì cả. Chỉ là muốn để cũng nếm thử cảm giác bị nghi ngờ, bị dò xét, mất kiểm soát, không cách nào biện bạch.”
“Dễ chịu không, Hạ Vân Đình?”
Cơ thể chấn dữ dội, đồng tử co rút kịch liệt, như bị một tia sét vô hình đánh trúng, trợn mắt tôi không tin nổi.
Ánh mắt đầy kinh hoàng, giận dữ, và cả nỗi sợ hãi mà chính cũng không hề nhận ra.
Tôi lùi lại một bước, trên mặt lại nở nụ lịch sự pha chút áy náy, quay sang bè :
“Xin lỗi nhé, nhà có chút việc, mình xin phép đi trước.”
Rồi quay sang Hạ Vân Đình, giọng điềm tĩnh:
“Anh về trước đi, em về sau một chút.”
Hạ Vân Đình đứng sững tại chỗ, sắc mặt liên tục biến đổi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, không gì, quay người bỏ đi, gần như bỏ chạy khỏi quán bar.
Tôi biết, từ khoảnh khắc đó, thế trận đã đổi chiều.
Anh không còn là người ở thế thượng phong, nắm quyền chủ , tưởng rằng tôi không thể rời bỏ nữa.
Anh phải bắt đầu quen sống trong lo lắng mất tôi bất cứ lúc nào, sống trong nghi ngờ về hành tung và các mối quan hệ xã giao của tôi.
Giống như tôi từng sống như thế.
Và đây, chỉ mới là khởi đầu.
3
Sau ngày hôm đó, hành vi của Hạ Vân Đình trở nên mâu thuẫn hơn bao giờ hết.
Lúc thì im lặng đến kỳ lạ, nhốt mình trong thư phòng rất lâu.
Lúc lại trở nên quá mức “chu đáo”, chủ vào bếp bữa sáng, dù thường kết thúc trong thất bại, lúng túng cố gắng lấy lòng tôi và Niệm Niệm.
Anh rõ ràng đang cố gắng tìm lại cảm giác “mọi thứ trong tầm kiểm soát”, lại thất vọng phát hiện, càng đến gần tôi, tôi lại càng lùi xa, giữa chúng tôi như cách biệt bởi một bức tường băng vô hình mà vững chắc đến đáng sợ.
Tôi vẫn tiếp tục tròn vai trò bề ngoài của một người vợ: lo việc nhà, chăm con, linh hồn tôi như đã rút đi, lạnh lùng quan sát sự bất an và bối rối của từ một nơi rất xa.
Hơn một tuần sau, tôi thông qua vài kênh đặc biệt, lấy bản sao lịch sử liên lạc của một số điện thoại ít khi sử dụng của .
Ban đêm, tôi khóa trái cửa thư phòng, cắm chiếc USB nhỏ vào máy tính.
Hàng loạt bản ghi cuộc gọi và tin nhắn hiện ra trước mắt.
Phần lớn là tin nhắn rác và liên hệ công việc.
Nhưng tôi nhanh chóng lọc ra thứ mình cần.
Ngay ngày hôm sau khi tôi gửi chiếc cốc đi, một số lạ nhắn đến:
“Đã nhận đồ. Ý là sao? Cô ấy phát hiện rồi? Chẳng phải chúng ta đã là bình tĩnh một thời gian rồi mới chuyện sao? (biểu tượng khóc)”
Phản hồi của Hạ Vân Đình sau vài tiếng: “Đừng nghĩ nhiều. Bất ngờ thôi. Đã xử lý. Đừng phiền.”
Vài ngày sau, số đó lại gửi: “Em không kiềm nỗi nhớ . Em thấy xe rồi, gầy đi nhiều. Cô ấy không đối xử tốt với à? Em đau lòng lắm.”
Hạ Vân Đình không trả lời.
Sau vụ bó hoa hồng, một tin nhắn dài gửi tới: “Anh có thích bó hoa đó không? Em biết không nên gửi, em không thể kiểm soát ! Em chỉ muốn với , em vẫn luôn đợi . Anh từng em là ánh sáng trong bóng tối của , câu đó đã nâng đỡ em vượt qua từng ngày! Làm ơn, đừng tàn nhẫn với em như …”
Lần này, Hạ Vân Đình trả lời sau một ngày, chỉ có ba chữ lạnh lùng: “Kết thúc rồi.”
“Em không tin! Anh lừa em! Anh từng người nhất là em mà!” Bên kia phản hồi ngay lập tức, “Gặp nhau một lần thôi không? Chỉ một lần! Em chỉ muốn gặp một lần thôi!”
Hạ Vân Đình không trả lời nữa.
Vài tin nhắn gần đây nhất là trong hai ngày vừa rồi:
“Nghe dạo này ấy hay ra ngoài? Ăn mặc xinh đẹp lắm? Cô ấy có phải vốn dĩ chẳng quan tâm đến không?”
“Nếu ấy không biết trân trọng , quay lại với em không? Em không cần gì cả, chỉ cần thôi.”
Nhìn những dòng chữ này, tim tôi như ngâm trong biển băng, hoàn toàn mất đi nhiệt độ.
Nhìn xem, cái gọi là “đã kết thúc” của họ, từ đầu đến cuối chỉ là một ảo tưởng đơn phương của , hoặc đúng hơn, là một lời dối dùng để dỗ dành tôi – và cũng để dỗ chính mình.
Người phụ nữ kia chưa từng từ bỏ, còn thì trong vẻ ngoài như đang cự tuyệt, lại là bao dung mập mờ và im lặng dung túng, thậm chí… có thể đã tiết lộ hành tung của tôi, để đổi lấy chút giá trị cảm và cảm giác cần đến đáng thương của bản thân.
Tôi bình tĩnh trích xuất những phần thông tin quan trọng nhất, cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết đã xem.
Buổi tối, Hạ Vân Đình đang xử lý email trong thư phòng. Tôi mang một cốc sữa nóng vào, đặt bên tay .
Anh hơi bất ngờ ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua một tia hy vọng yếu ớt: “Cảm ơn em.”
Đọc tiếp https://vivutruyen.net/lan-tai-hon-cuoi-cung/chuong-6
Bạn thấy sao?