11
“Má, cho con biết Vũ Đồng đang ở đâu. Con không thể sống thiếu ấy. Dù những người phụ nữ khác có tốt thế nào, con cũng không cần, con chỉ cần một mình ấy.”
“Chúng con đã kết hôn nhiều năm, cảm ổn định. Con biết mình có lỗi, chỉ cần con xin lỗi, ấy nhất định sẽ tha thứ. Nhưng bây giờ ấy bỏ đi rồi, con còn chẳng có cơ hội để chuộc lỗi. Nếu má thật sự muốn thấy con độc cả đời, không lấy vợ, không có con… thì cứ thử xem.”
Giọng trầm nặng, mang theo uy hiếp.
________________
Phu nhân Kỷ nghe xong lại thấy nực , khẽ hừ lạnh:
“Tư Hàn, không phải má đuổi nó đi, mà là chính Thẩm Vũ Đồng tìm má để ký ly hôn. Đã đến bước này rồi, con nghĩ nó còn tha thứ cho con sao? Đừng nực nữa.”
Nói rồi, bà từ tập hồ sơ lấy ra một xấp tư liệu, ném xuống bàn trước mặt .
“Thẩm Vũ Đồng không còn cảm với con nữa. Mặc kệ giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, tất cả đã là quá khứ. Nhà họ Kỷ cần một thiên kim môn đăng hộ đối sinh ra người thừa kế xuất sắc. Con chọn đi. Những này đều đã sàng lọc kỹ càng, gia thế, học thức, tướng mạo, mọi mặt đều xuất chúng.”
Trong tập dày cộm đó, thậm chí còn có vài gương mặt hao hao giống Thẩm Vũ Đồng.
Kỷ Tư Hàn chỉ liếc sơ qua đã thấy phiền chán cực điểm.
“Xoẹt” một tiếng, xé nát tất cả, mảnh giấy rơi tả tơi đầy đất.
“Má, con đã rồi, con không cần những người phụ nữ khác. Con cũng sẽ không để ai khác sinh con cho mình. Con chỉ muốn có con với Vũ Đồng, đừng phí công những chuyện vô nghĩa này nữa!”
“Vũ Đồng con, con tuyệt đối không tin ấy tự tìm đến má để ly hôn. Má chỉ cần con biết, ấy đang ở đâu!”
“Ha.” Phu nhân Kỷ gần như bật vì giận, lập tức ném ra một đoạn video giám sát.
Chính là cảnh hôm đó, tại quán cà phê, toàn bộ cuộc đối thoại giữa Thẩm Vũ Đồng và bà.
Nhìn đoạn video ấy, Kỷ Tư Hàn lặng người, đôi môi mím chặt, gương mặt căng cứng thành một đường thẳng tắp.
“Thấy rõ chưa? Ngay cả khi má đã buông tay để các con kết hôn, không còn ép ly hôn nữa, thì cũng là Thẩm Vũ Đồng tự mình chết tâm, chủ tìm đến má.”
Phu nhân Kỷ hờ hững nhướng mày, lại in thêm một xấp hồ sơ mới, đẩy tới trước mặt con trai.
“Con có thể xé bao nhiêu lần cũng , cuối cùng con vẫn phải xem thôi. Thẩm Vũ Đồng không còn con, cũng không còn thích hợp với con. Con nên đưa ra lựa chọn khác.”
“Chỉ cần con không chọn một tiểu thư hào môn để liên hôn kết hôn, thì đừng hòng má tiết lộ tung tích của Thẩm Vũ Đồng. Con tự mình suy nghĩ kỹ đi.”
Nghe , đáy mắt Kỷ Tư Hàn u tối hẳn, sau một hồi trầm mặc, gằn từng chữ, đôi mắt gắt gao chằm chằm vào mẹ mình:
“Má, má nghĩ cuộc hôn nhân liên kết thương lợi của má đang hạnh phúc lắm sao? E rằng chưa chắc. Ngày tháng má sống ra thế này, má có tư cách gì để ép con đi liên hôn?”
“Với năng lực hiện tại của con, cho dù không liên hôn, con cũng đủ sức đưa nhà họ Kỷ lên cao hơn một bậc. Má và ba không cần phải bận tâm nữa. Con sẽ không nghe theo đâu.”
Những lời tàn nhẫn nhất, lại luôn do người thân cận nhất ra.
Sắc mặt phu nhân Kỷ vốn lạnh nhạt, nay rạn vỡ, hiếm hoi lộ ra một chút yếu ớt, trong mắt lóe lên cảm phức tạp.
Đúng , hôn nhân hiện tại của bà vốn chẳng ra sao.
Bà và ông Kỷ bên ngoài đều có mối quan hệ riêng, cuộc hôn nhân chỉ là sự liên kết lợi ích, sinh ra một đứa con để tiếp tục duy trì thế lực gia tộc mà thôi.
Dù bà không muốn, cũng buộc phải .
Vì một khi đã là người hưởng lợi, thì đương nhiên phải tuân thủ quy tắc của gia tộc.
Bà từng cho con trai mình cơ hội, hôn nhân của Kỷ Tư Hàn và Thẩm Vũ Đồng cuối cùng cũng đi đến sụp đổ, chẳng khác gì bao cuộc liên hôn khác.
Tình sâu đậm đến đâu rồi cũng sẽ có ngày tan vỡ, chỉ có lợi ích mới bền chặt.
Phu nhân Kỷ khép mắt lại, một lúc sau mở ra, đã khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu.
“Tư Hàn, đây là mệnh lệnh, không phải để con thương lượng.”
“Được rồi, vài hôm nữa má sẽ sắp xếp cho một đến gặp con.”
Giọng điệu không cho phép kháng cự.
________________
Sắc mặt Kỷ Tư Hàn đen lại như mực, ánh mắt sắc bén hẹp lại.
“Má sẽ phải hối hận về quyết định này.”
Nói dứt lời, xoay người rời đi, không chút do dự.
Anh lái xe lang thang khắp phố, dòng người tay trong tay đi ngang, chỉ thấy trái tim mình như rỗng tuếch một mảng.
Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên.
Kỷ Tư Hàn dừng xe, trong lòng dâng lên tia hy vọng, khi rõ tên người gọi, ánh sáng trong mắt chợt tắt ngấm.
Không phải Thẩm Vũ Đồng. Là Phương Sở Sở.
Bạn thấy sao?