14
Rõ ràng trước đó Kỷ Tư Hàn còn cưng chiều, còn dỗ dành ta.
Rõ ràng bọn họ chỉ cách một bước là có thể đâm thủng lớp giấy mỏng kia.
Nếu không vì Thẩm Vũ Đồng, có lẽ họ đã sớm ở bên nhau rồi.
Nhưng bây giờ, tất cả đã kết thúc.
Phương Sở Sở tuyệt vọng nhắm nghiền đôi mắt, mặc cho bản thân ngất lịm. Nếu có thể, ta thà rằng mãi mãi không tỉnh lại, ít ra sẽ không còn phải chịu đựng những thống khổ vô tận. Bởi tỉnh dậy, trước mắt chỉ toàn là tra tấn và đau đớn không ngừng.
Đến khi vệ sĩ lôi ta đi bệnh viện cấp cứu, Kỷ Tư Hàn mới chậm rãi xoay người lại.
Ánh mắt dừng nơi vũng máu đỏ thẫm dưới đất trong thoáng chốc, rồi lại nhẹ nhàng dời đi như chưa từng để tâm.
“Đây là tiền bồi thường, cũng là khoản thưởng cho những thông tin có giá trị mà các người đã tra .”
Anh đặt xuống một tấm thẻ ngân hàng, sau đó quay lưng rời khỏi văn phòng thám tử.
________________
Anh lái xe, dừng lại bên đường mua một bó cúc trắng, ít trái cây, giấy tiền vàng mã, nến và nhang, tất cả mang theo đến mộ phần của cha Thẩm Vũ Đồng.
Đặt từng món đồ tế bái ngay ngắn, quỳ gối, dập mạnh ba cái đầu thật thành tâm.
“Xin lỗi, ba. Là con đã không chăm sóc tốt cho Vũ Đồng. Là con thất hứa với lời hẹn năm xưa. Là lỗi của con, đã không chữa cho người, còn khiến người rời bỏ thế giới này.”
Anh từng chữ từng chữ nghẹn ngào, rồi tự giáng cho mình một cái tát nặng nề.
Âm thanh vang dội, gò má đỏ bừng, khóe môi bật máu.
Đáp lại lời , chỉ có cơn gió yếu ớt lướt qua.
Ngẩng đầu tấm bia mộ, ánh mắt Kỷ Tư Hàn tràn đầy hối hận và áy náy.
Bức ảnh đen trắng trên bia, dáng người gầy gò vì bệnh tật, đôi mắt và nụ vẫn hiền hòa, bao dung như thể có thể tha thứ cho mọi lỗi lầm.
Anh nhớ rất rõ lần đầu theo Thẩm Vũ Đồng về nhà, trong lòng hồi hộp căng thẳng.
Nhưng cha không hề khó, chỉ dặn đi dặn lại: phải đối xử thật tốt với Vũ Đồng, nếu không, cho dù liều mạng này, ông cũng sẽ không bỏ qua.
Khi ấy, gật đầu chắc nịch, không hề do dự.
Anh tin rằng mình sẽ mãi , suốt đời thủy chung.
Xuất phát từ bi kịch hôn nhân của chính cha mẹ, càng trân trọng hôn nhân, càng thận trọng với lời hứa.
Thế mà bây giờ, lại đánh mất trái tim thuở ban đầu.
Anh tự hỏi, việc đối xử đặc biệt với Phương Sở Sở thật sự chỉ vì ta là người hiến tủy sao?
Không.
Người hiến tủy về sau, chỉ lo chu cấp tiền bạc, địa vị, chứ không hề quan tâm săn sóc như với Phương Sở Sở.
Sự thật phũ phàng, là đã lòng.
Và chính vì thế, lời hứa năm xưa rốt cuộc không giữ nổi.
Đến khi Thẩm Vũ Đồng quyết tuyệt rời đi, mới biết thế nào là hối hận thật sự.
Anh không muốn mất , không muốn ly hôn, không muốn tương lai không còn bóng dáng .
Anh hối hận vì đã từng trao một phần cảm cho Phương Sở Sở.
Nhưng giờ đây, tất cả đều không thể cứu vãn nữa rồi.
Bốp!
Anh lại tát mạnh vào mặt mình, giọng run run:
“Ba, cái tát này thay cho lời xin lỗi Vũ Đồng. Là con sai quá nhiều, mới khiến ấy rời xa. Con xin lỗi… Con nhất định sẽ cố gắng bù đắp cho người, cho Vũ Đồng. Cầu xin người hãy để con sớm tìm ấy. Những kẻ từng tổn thương ấy, con sẽ không tha bất kỳ ai!”
Anh lẩm nhẩm bên mộ thật lâu, cho đến khi đôi chân quỳ gối tê dại, mới từ từ đứng dậy rời đi.
________________
Về lại biệt thự, Kỷ Tư Hàn uống liền mấy viên thuốc ngủ, hoàn toàn không thể chợp mắt.
Đôi mắt đầy tia máu, quầng thâm hằn rõ, thân thể mệt lả mà tâm trí thì rối loạn.
Anh bứt rứt lục tung khắp nơi, mong tìm thấy một chút dấu vết nào còn sót lại của Thẩm Vũ Đồng.
Chỉ một thứ cũng .
Nhưng vô ích.
Biệt thự rộng lớn trống rỗng, những gì liên quan đến đã biến mất sạch sẽ.
Ngay cả hương thơm vương vấn nơi chăn gối, cũng phai nhạt hoàn toàn.
“Vũ Đồng… Vũ Đồng… Anh thật sự nhớ em. Anh thật sự hối hận. Em về một lần thôi… chỉ một lần thôi, không?”
Anh lẩm bẩm dai dẳng, chẳng ai đáp lại.
Ngày nối ngày, Kỷ Tư Hàn điên cuồng tìm kiếm khắp nơi mà vẫn không có tung tích của .
Các thế lực lớn, kể cả Kỷ Chiếu Hàn, cũng không thể tìm ra.
Sự tuyệt vọng như thủy triều, dồn dập nhấn chìm lấy .
Trong lòng Kỷ Tư Hàn, nỗi lo lắng và nhớ nhung càng ngày càng phình to, như một quả bom trực chờ nổ tung, sắp khiến cả bản thân phát điên.
Không tìm Thẩm Vũ Đồng, không thấy bóng dáng quen thuộc, mọi tức giận và phiền muộn chẳng có nơi phát tiết. Cuối cùng, lại một lần nữa tìm đến Phương Sở Sở.
________________
Phương Sở Sở nằm trên giường bệnh, thấy thì bản năng co rụt người lại.
Bạn thấy sao?