Lãng Tử Chưa Từng [...] – Chương 18

18

Anh soạn tin nhắn qua loa: “Không ở A quốc, phần lớn thế lực trong tay cũng bận việc khác, không rảnh giúp tìm người. Chuyện đã hứa sẽ , không phải bây giờ.”

Sau khi gửi đi, chẳng buồn quan tâm phản ứng bên kia, tắt máy, vứt điện thoại sang một bên.

Ôm chặt vào lòng, khẽ :

“Đừng lo. Chỉ cần em không muốn, tuyệt đối sẽ không để hắn xuất hiện trước mặt em. Nếu một ngày em muốn trả thù, sẽ giúp em. Còn quá khứ… tạm thời cứ để nó ngủ yên đi, đừng để bản thân cứ mãi đau khổ.”

“Ừm.” Tựa vào lồng ngực rắn chắc, lắng nghe nhịp tim dồn dập, Thẩm Vũ Đồng dần bình tâm, hơi thở nhẹ nhàng trở lại.

Nhưng rồi, vẫn không nhịn , hỏi ra điều chất chứa trong lòng.

“Kỷ Chiếu Hàn… tại sao lại đối xử tốt với em như ?”

________________

Từ khi tới A quốc, vốn lạ nước lạ cái. Dù trong tay có tiền, lòng lại mơ hồ, chẳng sao hòa nhập.

Cuộc sống ở đây, lúc nào cũng giống như đang khách nơi đất người.

Cô đã cố gắng, vẫn thấy thiếu một nhịp nào đó.

Cho đến một ngày, người hàng xóm già đột ngột dọn đi, thay vào đó là Kỷ Chiếu Hàn.

Từ đó, cuộc đời như lật sang trang mới.

Anh mang dòng máu lai, gương mặt tuấn mỹ như bức tượng hoàn hảo của thần thượng cổ, tính lại hòa nhã, dễ gần.

Anh chia sẻ đồ ăn mình nấu, giúp xử lý mấy chuyện vụn vặt trong đời sống, còn cho lời khuyên trong các buổi phỏng vấn, dạy một số thói quen ngôn ngữ bản địa.

Từng chút một, họ quen thân hơn, dần kéo lại khoảng cách.

Cho đến hôm đó, Thẩm Vũ Đồng hoàn thành xuất sắc một dự án lớn, vui mừng uống rượu ăn mừng ở nhà.

Cô say khướt, ngã vật xuống đất ngủ thiếp đi.

Đúng lúc đó, Kỷ Chiếu Hàn sang gõ cửa mang đồ qua. Thấy ngủ lăn lóc, chẳng an tâm, bèn bế lên giường.

Đắp chăn xong, chuẩn bị rời đi, thì bất ngờ bàn tay nhỏ bé của vô thức giữ chặt lấy , không buông.

Anh lảo đảo, mất thăng bằng ngã xuống, cả người đè lên .

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, đầu óc choáng váng, không phân rõ là ai chủ trước.

Môi họ tìm đến nhau, quên sạch lý trí, quấn chặt, triền miên.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Thẩm Vũ Đồng người đàn ông nằm bên cạnh, chỉ thấy đầu mình như nổ tung.

Dù chỉ là một nụ hôn, đã bước qua ranh giới bè.

Thấy Kỷ Chiếu Hàn tỉnh dậy, Thẩm Vũ Đồng theo phản xạ liền :

“Kỷ Chiếu Hàn, chúng ta quên hết chuyện đêm qua đi, cứ coi như chưa từng xảy ra gì cả.”

Gần như ngay lập tức, sắc mặt đen lại như mực, trong mắt cuồn cuộn tràn đầy chiếm hữu cùng cố chấp.

“Không muốn.” Kỷ Chiếu Hàn thẳng thừng từ chối, còn mạnh mẽ đan chặt mười ngón với , ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy .

“Vũ Đồng, không muốn quên. Đêm qua là nụ hôn đầu tiên của . Trong gia tộc, dạy rằng phải sâu nặng, phải thủy chung. Em đã hôn , thì phải chịu trách nhiệm với .”

Đối diện ánh mắt nóng rực ấy, Thẩm Vũ Đồng theo bản năng né tránh, lắp bắp khuyên ngăn:

“Nhưng… em đã từng kết hôn rồi, chúng ta như không tốt lắm.”

“Hơn nữa, chỉ là một nụ hôn thôi. Nếu coi như chưa từng có, em sẽ hoàn toàn quên đi. Chỉ cần không nhắc lại, sẽ chẳng ai biết, vẫn trong sạch…”

Càng , giọng càng nhỏ, dần dần mất đi tự tin.

Kỷ Chiếu Hàn biết hành này có hơi vội vàng, không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Anh dây dưa, kiên quyết đòi phải chịu trách nhiệm, khẳng định bản thân không hề để tâm đến chuyện từng kết hôn.

Một ngày không thì mười ngày. Dù sao đã hôn , điều đó chứng minh trong lòng không phải là hoàn toàn không có cảm giác.

Không biết đã giằng co bao lâu, cuối cùng Thẩm Vũ Đồng cũng nhượng bộ, hồ đồ mà ở bên .

Còn về sau, không dám nghĩ tới.

Sau khi trải qua chuyện với Kỷ Tư Hàn, không muốn vội vàng bước vào một cuộc hôn nhân mới. Chỉ muốn hưởng thụ hiện tại, bởi tương lai ai mà biết ?

Đã từng, cũng kiên định tin rằng Kỷ Tư Hàn chỉ mình , sẽ mãi mãi thủy chung. Nhưng từ khi Phương Sở Sở xuất hiện, tất cả đều thay đổi.

Kỷ Tư Hàn không một lòng một dạ, khiến không khỏi nghi ngờ ngay cả Kỷ Chiếu Hàn.

Kết hôn phải trả giá quá nhiều. Nếu không phải vì mẹ Kỷ Tư Hàn không vừa mắt , có lẽ cả đời này cũng chẳng thể ly hôn nổi.

Còn hiện tại, thân phận của Kỷ Chiếu Hàn hiển nhiên cũng không hề tầm thường, không dám tùy tiện thử lại một lần nữa.

Anh đã từng thẳng thắn rằng, quen biết Kỷ Tư Hàn, thậm chí còn nhận ủy thác của hắn để tìm .

Nhưng tại sao cuối cùng lại từ bỏ ủy thác ấy, Thẩm Vũ Đồng không rõ.

Kỷ Chiếu Hàn luôn rằng vì thích , nên mới từ bỏ. Nhưng không thể tin nổi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...