Lãng Tử Chưa Từng [...] – Chương 21

21

“Vì , Vũ Đồng phải chịu bao nhiêu tủi nhục, bao nhiêu đau khổ, trong lòng còn không rõ sao? Nếu thật sự thành tâm muốn xin lỗi, chi bằng tự mình chịu hết những vết thương ấy đã chịu, rồi hãy lời xin lỗi này.”

Nói xong, hắn phẩy tay một cái, lập tức có một nhóm vệ sĩ xông vào, vây chặt lấy Kỷ Tư Hàn.

Nhưng hắn không vội ra lệnh, mà nghiêng đầu sang Thẩm Vũ Đồng.

“Động thủ chứ?”

“Ừ, đi.” Ánh mắt nhạt nhòa, thờ ơ không mảy may dao .

Đôi mắt đỏ rực của Kỷ Tư Hàn gắt gao .

“Được thôi, Vũ Đồng, nếu đây là điều em muốn thấy, sẽ không phản kháng. Cứ coi như là đền tội cho em.”

Anh nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi những nắm trút xuống người mình.

Thẩm Vũ Đồng nắm chặt cổ áo , nghiến răng :

“Nhớ kỹ, đây là tôi hành hạ , chứ không phải chủ đền tội. Tôi không thích như !”

Nói xong, buông mạnh tay, đẩy ngã xuống đất.

Kỷ Tư Hàn không hề phản kháng, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi để mặc vệ sĩ tung từng cú dữ dội lên người .

“Ư….”

Hắn đau đến mức cả người co rút lại như con tôm, chỉ phát ra vài tiếng rên khẽ, vẫn cắn răng chịu đựng, không phản kháng dù chỉ một lần.

Nắm và cú đá như mưa rào liên tiếp giáng xuống người hắn.

Không biết từ lúc nào, trận đòn này cuối cùng cũng kết thúc.

Thẩm Vũ Đồng chỉ lạnh lùng hắn, chậm rãi :

“Kỷ Tư Hàn, trận đòn này là để bù lại tất cả những tổn thương từng khiến tôi phải chịu.”

“Nếu không phải vì dung túng, Phương Sở Sở sao dám nhiều lần hãm tôi? Lần sau nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi, trừng tuyệt đối sẽ không dễ dàng như lần này.”

“Kỷ Tư Hàn, tôi không còn nữa. Việc tiếp tục theo đuổi tôi không còn bất kỳ ý nghĩa nào.”

Nói xong, không chút do dự cùng Kỷ Chiếu Hàn rời đi.

Trước khi rời đi, Kỷ Chiếu Hàn còn ngoái đầu lại, ném cho Kỷ Tư Hàn một ánh mắt khiêu khích, rồi cố ý mấp máy bốn chữ không thành tiếng:

“Anh – không – bằng – tôi.”

Nói rồi, hắn còn cố hôn Thẩm Vũ Đồng ngay trước mặt Kỷ Tư Hàn, như muốn chứng minh quan hệ của họ tuyệt đối không phải giả vờ.

“Phụt–!”

Kỷ Tư Hàn tức giận đến nỗi máu dồn lên não, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ho sặc sụa dữ dội, như muốn ho bật cả ngũ tạng lục phủ ra ngoài.

“Khụ… khụ…”

Trong mắt hắn ngập nước, đau đớn và bi thương cuồn cuộn như thủy triều, nhanh chóng nhấn chìm toàn thân.

Tại sao lại chọn Kỷ Chiếu Hàn?

Kỷ Chiếu Hàn rốt cuộc có điểm gì hơn hắn?

Hắn không hiểu.

Hắn chỉ sai lầm trong một niệm, vốn dĩ chưa từng muốn chết cha của Thẩm Vũ Đồng.

Nhưng ai ngờ bi kịch lại xảy ra?

Kỷ Tư Hàn nhắm mắt, ngực đau nhói, trong lòng tràn đầy cay đắng.

Không biết đã nằm bao lâu trên sàn, hắn mới gượng gạo chống người đứng dậy, tập tễnh đi đến bệnh viện.

Ngày xưa, mỗi khi hắn bị thương, Thẩm Vũ Đồng luôn là người lo lắng nhất.

Cô sẽ ngồi bên giường không rời nửa bước, thương xót đến mức quên cả nghỉ ngơi.

Mà nếu bị thương, hắn càng đau lòng hơn nữa.

Thế giờ đây, cho dù hắn có chịu bao nhiêu đau đớn, Thẩm Vũ Đồng cũng sẽ chẳng bao giờ còn xót xa vì hắn nữa.

Kỷ Tư Hàn hối hận đến tột cùng.

Hắn chỉ hận bản thân tại sao lại đưa Phương Sở Sở về nhà, tại sao lại nhiều lần dung túng ta.

Nếu ngay từ đầu, hắn và Phương Sở Sở chỉ giữ mối quan hệ giao dịch vì tủy xương, sớm chữa khỏi cho cha Thẩm Vũ Đồng, sớm tiễn ta đi, thì giờ đây mọi thứ đã chẳng thành ra thế này.

Chỉ tiếc rằng, trên đời này không bao giờ có thuốc hối hận.

Nằm trên giường bệnh, trong lòng hắn trống rỗng, tuyệt vọng vô cùng.

Sau nhiều ngày tĩnh dưỡng, khi chuẩn bị thủ tục xuất viện, hắn bất ngờ thấy Thẩm Vũ Đồng hốt hoảng dìu Kỷ Chiếu Hàn bước vào bệnh viện.

“Bác sĩ, mau xử lý giúp ấy, ấy chảy rất nhiều máu!”

Bác sĩ ra hiệu bảo buông tay hắn ra, vết thương rồi buột miệng nhận xét:

“Quan hệ hai người thật tốt. Vết thương nhỏ như thế này thôi, mà đã lo lắng đến .”

Kỷ Chiếu Hàn không hề thấy khó chịu, trái lại còn mỉm gật đầu tán thành:

“Đúng , Vũ Đồng rất quan tâm tôi, không muốn thấy tôi bị thương.”

Thẩm Vũ Đồng hơi đỏ vành tai, ngượng ngùng :

“Anh bếp rồi bị đứt tay, tôi lo lắng cũng là bình thường thôi.”

Sau khi xử lý xong vết thương, còn dặn dò kỹ lưỡng:

“Chiếu Hàn, tôi đâu phải kẻ vô dụng không biết gì. Rất nhiều việc tôi có thể tự . Anh đã bị thương rồi thì sau này đừng chạm nước nữa, có việc gì cứ để tôi , nghe rõ chưa?”

“Thế… còn tắm thì sao?” – hắn cố kéo dài giọng, trêu chọc.

Thẩm Vũ Đồng cắn môi, do dự một chút, cuối cùng vẫn khẽ đáp:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...