9
Cô thường đứng bên khung cửa sổ sát đất, những đóa hồng trong vườn từng chút từng chút héo tàn — như đã chết của mình.
Cho đến ngày hết thời gian “ly hôn bình tĩnh”, phu nhân Kỷ đích thân tới cửa.
“Đây là giấy chứng nhận ly hôn và khoản tiền bồi thường.” Bà ta đưa tài liệu cho , gương mặt chăm sóc kỹ lưỡng nở nụ kẻ chiến thắng,
“Giấy của Tư Hàn tôi sẽ chuyển lại cho nó. Còn , hãy giữ đúng lời hứa mà biến mất đi.”
Thẩm Vũ Đồng bình tĩnh nhận lấy. Khi đầu ngón tay chạm vào tờ giấy ly hôn lạnh băng, lại thấy nhẹ nhõm như giải thoát.
“Bà yên tâm.” Cô khẽ , “Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của ta nữa.”
Khi kéo vali rời đi, trời rắc mưa phùn, hệt như ngày đầu tiên gặp Kỷ Tư Hàn.
________________
Trước khi máy bay cất cánh, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Kỷ Tư Hàn:
“Vũ Đồng, sức khỏe của Sở Sở không phù hợp để hiến tủy. Nhưng em đừng lo, đã tìm người hiến mới rồi. Em đang ở đâu? Anh tới đón, cùng bàn thời gian phẫu thuật cho cha em.”
Thẩm Vũ Đồng chằm chằm màn hình, chợt bật .
Không cần đâu, Kỷ Tư Hàn.
Vĩnh viễn cũng không cần nữa.
Cô thẳng tay xóa và chặn toàn bộ liên lạc của , rồi tắt máy.
________________
Trong khi đó, Kỷ Tư Hàn cầm chiếc điện thoại không người bắt máy, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Dỗ dành xong Phương Sở Sở, lái xe như điên về nhà, biệt thự trống không, chỉ có phu nhân Kỷ ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, chậm rãi thưởng thức trà.
“Má? Vũ Đồng đâu?”
Bà đặt tách trà xuống:
“Con tìm nó gì?”
“Con tìm nó để bàn về ca phẫu thuật cho cha ấy.”
Phu nhân Kỷ khẽ lắc đầu, ánh mắt phức tạp con trai:
“Không cần nữa. Con không biết sao? Cha ấy đã mất từ một tháng trước.”
Kỷ Tư Hàn như bị sét đánh, chìa khóa xe trong tay rơi xuống sàn “cạch” một tiếng.
“Má gì?!”
“Các con cũng đã ly hôn rồi.” Bà đưa tờ giấy chứng nhận cho , “Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa.”
Anh đi lại tấm giấy ly hôn với tấm ảnh đơn lẻ của mình, mãi vẫn không chịu tin đây là sự thật.
Nỗi hoảng loạn ập đến như sóng lớn, nhấn chìm toàn bộ lý trí.
Anh siết chặt tờ giấy đến trắng bệch cả khớp tay, mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra.
Hít thở thật sâu nhiều lần, cuối cùng Kỷ Tư Hàn khẽ lạnh, không tin nổi:
“Má, má đang con đúng không? Má với Vũ Đồng xưa nay vốn không ưa nhau, sao đột nhiên lại đứng về phía ấy để lừa con? Ngay cả giấy ly hôn cũng giả, thôi đừng giỡn nữa.”
“Vũ Đồng đâu, gọi ấy ra đi. Bệnh cha ấy nguy cấp, thời gian chẳng chờ đợi ai, sớm thay tủy thì mới cứu mạng. Đừng giỡn con vào lúc này.”
Anh thản nhiên vứt tờ giấy ly hôn vào thùng rác, một bộ dáng không tin tưởng chút nào.
Phu nhân Kỷ khẽ nhíu mày, nhạt nhẽo đáp:
“Tư Hàn, má không hề giúp Thẩm Vũ Đồng lừa con. Sự thật chính là . Các con đã ly hôn, cha ấy cũng đã mất, tin hay không thì tùy.”
“Má còn nhiều việc, sẽ sớm chọn ra vài thiên kim môn đăng hộ đối cho con, sau đó sắp xếp gặp gỡ, mau chóng định đoạt chuyện liên hôn, để cả nhà yên tâm.”
Nghe đến đây, sắc mặt Kỷ Tư Hàn lập tức sa sầm.
“Con sẽ không đi xem mắt.”
“Má, nhà họ Kỷ còn chưa đến mức phải dựa vào hôn sự gia tộc mới xoay sở . Tất cả tiểu thư hào môn kia, con sẽ không thèm liếc một ai. Con chưa từng đồng ý ly hôn với Vũ Đồng, thì chuyện này không tính!”
Anh dứt khoát, mang theo khí thế không thể phản bác.
Phu nhân Kỷ cũng lười tranh cãi, chỉ bình thản đứng dậy, để lại một câu:
“Rồi con sẽ biết, chỉ có liên hôn với thiên kim danh môn mới là lựa chọn tốt nhất. Má sẽ đợi đến ngày con tỉnh ngộ.”
Nói xong, bà quay lưng bỏ đi, không hề ngoái lại.
________________
Kỷ Tư Hàn phiền não ấn mạnh thái dương, tờ giấy ly hôn trong thùng rác, hô hấp cũng thấy khó khăn.
Dấu mộc đỏ chót trên đó, tuyệt đối không giống giả.
Nhưng sao tin nổi Thẩm Vũ Đồng sẽ thật sự ly hôn với mình?
Còn chuyện cha qua đời như mẹ , càng không tin.
Anh nhíu chặt mày, đi khắp biệt thự tìm bóng dáng .
“Vũ Đồng? Vũ Đồng… Đừng náo loạn nữa, cha em vẫn đang chờ ở bệnh viện để ghép tủy. Em vốn luôn lo lắng cho ông, sao giờ lại chẳng thèm bận tâm ông có gặp nguy hiểm không?”
“Đừng loạn nữa, chuyện trước đây biết em bất mãn, đâu cần lúc này phải bày trò.”
Anh vừa tìm, vừa lải nhải gọi tên .
Nhưng cả căn biệt thự đã lục tung, vẫn chẳng thấy bóng dáng Thẩm Vũ Đồng, cũng chẳng có hồi đáp nào.
Trái lại, càng tìm, càng thấy bất an.
Bạn thấy sao?