QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/le-cuoi-tren-nui-tuyet/chuong-1
Tôi khóc, khóc bằng những giọt nước mắt chân thành nhất.
Khi Lâm Mặc Thuyên chạy đến thì đã là ngày hôm sau.
Khách khứa đều đã về, tôi và Tiêu Hàn đang cùng nhau trở lại nơi xưa.
Đôi mắt ta đỏ ngầu, lao đến nắm chặt tay tôi, không chịu buông:
“Tại sao? Chỉ vì đổi chỗ lễ cưới, mà em bỏ sao?”
Tôi nhạt giọng đáp:
“Có lẽ thế, cũng có lẽ không.”
Băng dày ba thước, đâu phải chỉ vì một ngày lạnh.
Đến hôm nay, tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Lâm Mặc Thuyên không cam lòng, chỉ tay vào Tiêu Hàn:
“Hắn có thể cho em cái gì? Chúng ta đã có năm năm cảm! Em muốn giận cũng không thể tùy tiện tìm một người lạ để cưới chớp nhoáng chứ!”
Tôi điềm nhiên ta đang gần như sụp đổ:
“Chúng tôi quen nhau tám năm rồi, đâu phải người xa lạ.”
Anh ta lùi lại một bước:
“Vậy là… hai người đã sớm qua lại? Em cắm sừng ?”
Tôi bật chua chát. Trong mắt ta, tôi luôn như .
“Anh chẳng phải vẫn bảo em không hiểu chuyện sao? Người hiểu chuyện là Lương Kha đang chờ ở sau kia kìa, đừng để ta bị cảm lạnh, không thì lại xót xa.
Nhưng lần này, nếu ta có ngất xỉu… em sẽ không còn hiến máu cho ta nữa.”
Lâm Mặc Thuyên sững người, lắc đầu:
“Em vẫn đang giận dỗi… chỉ vì Lương Kha, đúng không?
Anh đã rồi, ấy một mình, không dễ dàng gì. Anh chỉ đối xử tốt hơn một chút thôi. Sao em không hiểu nỗi khổ của ?”
Tôi khẽ lắc đầu:
“Em hiểu, nên mới chọn cách rời đi, để không còn khó xử nữa.”
Anh ta chết lặng:
“Đây không phải điều muốn…”
“Điều muốn, là em phải rộng lượng, phải chịu uất ức, phải nhường nhịn để có cả đôi bên.
Nhưng em không muốn chịu thiệt nữa. Người đàn ông mà em cần… phải toàn tâm toàn ý chỉ có mình em.”
Tôi thẳng thừng cắt ngang lời ta.
Đã đến lúc phải hết, đã đến lúc phải kết thúc.
“Em không cam lòng. Sinh nhật em, lại đi bên người khác.”
“Em không cam lòng. Khi em bệnh cần chăm sóc, chỉ một cuộc gọi cũng đủ kéo rời đi.”
“Em không cam lòng. Em vốn thiếu máu, mà còn ép em nằm trên giường bệnh hiến máu cho người ta. Em ngất xỉu, lại em đang diễn trò.”
Mỗi câu tôi , sắc mặt Lâm Mặc Thuyên lại trắng thêm một phần.
Anh ta khó tin, hóa ra tôi mang nhiều uất ức như . Nghĩ một lát, ta lúng túng rồi giận dữ, phản bác:
“Nếu em không cam lòng, sao không ra… Em không , sao biết em chịu thiệt?”
Tôi lạnh:
“Em chưa từng sao?”
“Em chưa từng giận sao?”
“Anh chẳng phải vẫn trách em không hiểu chuyện ư?”
Mặt Lâm Mặc Thuyên trắng bệch, không cãi nổi.
Tôi thẳng vào ta:
“Anh còn nhớ vì sao em chọn núi tuyết để lễ cưới không?”
Anh ta sững lại, rồi hời hợt đáp:
“Chỉ vì phong cảnh đẹp thôi… Nhưng biển chẳng phải lãng mạn hơn sao?”
Tôi bật lạnh lùng:
“Đúng như em nghĩ, không hề biết.
Anh chưa từng tôn trọng lựa chọn của em, nên giờ cũng chẳng cần hối hận.
Anh đi đi, chúng ta sớm nên kết thúc rồi.”
Lâm Mặc Thuyên vẫn chết lặng, không muốn rời.
Nhưng Lương Kha thì chịu không nổi nữa.
Gió lạnh len vào áo bông, khiến ta run lẩy bẩy.
“A Thuyên… em khó chịu quá…”
Lúc xuống núi, ta vẫn ngoái đầu tôi từng bước, còn tôi và Tiêu Hàn thì chọn đi lên.
Anh ta ngơ ngác bóng lưng tôi, bấy giờ mới sực tỉnh, nhớ ra đỉnh núi này chính là nơi chúng tôi từng gặp nhau.
Anh ta vốn thích mạo hiểm: leo núi tuyết, nhảy bungee, nhảy dù.
Trước những lời lo lắng của tôi, ta luôn :
“Sợ gì chứ, có ở đây mà.”
Mà tôi thì lặng lẽ lo liệu hậu quả: chuẩn bị sẵn túi cứu thương, vạch sẵn lộ trình, tìm hiểu bệnh viện và huống cấp cứu ở địa phương.
Còn nhớ một năm trước, ta cùng bè định trekking lên dãy núi tuyết chưa khai .
Tôi đã can ngăn:
“Dự báo thời tiết ngày mai có bão tuyết, quá nguy hiểm.”
Lâm Mặc Thuyên coi thường:
“Sợ gì? Anh có kinh nghiệm, sẽ không sao đâu!
Bốn năm trước, chúng ta cũng gặp nhau ở núi tuyết đấy thôi.”
Tôi giải thích du lịch ở khu an toàn khác xa vùng chưa khai , ta không nghe.
Trên đường về, chúng tôi gặp đúng trận bão tuyết.
Lâm Mặc Thuyên trượt xuống dốc, treo mình bên vách núi.
Tôi liều mạng nắm chặt lấy , tảng đá lỏng lẻo, cuối cùng cả hai cùng rơi xuống.
Khoảnh khắc rơi tự do, tôi dùng thân thể mình che chở cho , đầu đập vào tảng băng đá, ngất lịm ngay tại chỗ.
Kết quả, tôi chấn thương sọ não, dây thần kinh thị giác bị chèn ép, tạm thời mù lòa.
Bác sĩ :
“Nếu phục hồi tốt, có thể lấy lại một phần thị lực, phải điều trị lâu dài.”
Nghe , Lâm Mặc Thuyên đã khóc nức nở bên giường bệnh, nắm chặt tay tôi, như thề thốt:
“Từ nay sẽ là đôi mắt của em, cả đời này sẽ chăm sóc em!
Bạn thấy sao?