Liên Hôn Cứu Nguy – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Ngay lúc kéo tránh vào lề, tiếng hét thất thanh của Tô Tình vang lên.

Anh quay đầu lại, thấy Tô Tình bị đám đông xô đẩy ra giữa đường, không kịp nghĩ gì liền buông ra, lao thẳng về phía Tô Tình.

Chiếc xe tải sượt qua vai Lâm Tiểu Mãn, nghe rõ tiếng xương sườn mình gãy rắc rắc.

Cơn đau dữ dội khiến mắt tối sầm, trong khoảnh khắc ngã xuống, thấy Giang Tự Bạch ôm chặt Tô Tình trong vòng tay, cả hai đều bình an vô sự.

7

Cơn đau lan như sóng dữ nhấn chìm hết đợt này đến đợt khác. Lâm Tiểu Mãn mơ màng, lúc tỉnh lúc mê.

Cô cố gắng mở mắt, thấy mình đang nằm trong phòng cấp cứu, Giang Tự Bạch nắm chặt tay , khuôn mặt lo lắng tột độ.

Bác sĩ kiểm tra xong, sắc mặt nghiêm trọng:

“Anh Giang, tài xế tai nạn dùng xe cải tiến, túi khí bị trộn thêm chất độc hóa học. Hiện bệnh viện chỉ còn một liều huyết thanh giải độc. Anh phải quyết định cứu ai trước.”

Không chút do dự, Giang Tự Bạch lập tức :

“Cứu Tiểu Mãn trước!”

Tô Tình nằm trên băng ca bên cạnh nghe , nước mắt tuôn trào, giọng run rẩy:

“Anh Tự Bạch… em biết trong lòng chỉ có chị Tiểu Mãn. Thật ra, vợ dù chỉ một ngày, em cũng mãn nguyện rồi…”

“Cứ cứu chị ấy đi… em sẽ đi tìm ba, ông ấy chắc đang đợi em…”

Nhắc đến người cha đã mất, ánh mắt Giang Tự Bạch dao rõ rệt.

Bác sĩ lại lên tiếng thúc giục: “Cô ấy hít phải quá nhiều khí độc, nếu trì hoãn sẽ tổn thương hệ thần kinh. Người còn lại tuy bị thương nặng, hiện chưa nguy hiểm đến tính mạng…”

Nghe đến chữ “chưa nguy hiểm đến tính mạng”, Giang Tự Bạch lập tức đổi ý: “Cứu Tô Tình trước! Tôi sẽ lập tức liên hệ bác sĩ chuyên gia nước ngoài. Tiểu Mãn, em cố lên, nhất định không sao đâu!”

Bác sĩ quay lại phía Lâm Tiểu Mãn, chuẩn bị tiêm huyết thanh, vừa lắc đầu vừa thở dài:

“Chất độc đã lan vào phổi rồi, e là thuốc sẽ không còn tác dụng… giờ phải sao đây…”

Giang Tự Bạch lúc này đã nhanh chân chạy về phía Tô Tình, không nghe thấy câu đó.

Nhìn thấy lại một lần nữa buông tay mình… Toàn thân Lâm Tiểu Mãn như rơi vào hố băng, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lần tiếp theo tỉnh dậy, đã nằm trong biệt thự nhà họ Lâm.

Quản gia ngồi bên giường, thấy mở mắt thì đỏ hoe mắt vì mừng:

“Tiểu thư, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Bác sĩ chất độc trong người quá mạnh, phải khẩn cấp chuyển ba liều huyết thanh từ Thụy Sĩ về mới cứu . Ông bà chủ đã thức trắng hai ngày bên giường , đợi tỉnh lại mới dám đi nghỉ.”

“Ông chủ biết bị mưu sát có chủ đích, tức đến mức nổi trận lôi đình. Cậu Giang vì bảo vệ không chu toàn, đã quỳ trước cổng nhà họ Lâm hai ngày liền. Cô muốn gặp cậu ấy không?”

Lâm Tiểu Mãn ra cửa sổ, ánh mắt mờ mịt.

Sau một lúc im lặng, lắc đầu thật khẽ.

Lúc này, người mà không muốn gặp nhất… chính là Giang Tự Bạch.

Sau khi uống thuốc xong, Lâm Tiểu Mãn định đến thư phòng tìm cha thì bất ngờ đụng phải Tô Tình ở hành lang.

Tô Tình mặt mày tái nhợt, vội vàng chặn lại: “Chị Tiểu Mãn, bác trai đã biết em là người khiến chị trúng độc, muốn khởi kiện em. Anh Tự Bạch vì bảo vệ em mà nhận hết lỗi về mình, ấy đã nhịn ăn suốt hai ngày rồi… Em xin chị, đi gặp ấy một chút không?”

Lâm Tiểu Mãn lạnh lùng : “Anh ta chọn bảo vệ thì chuyện đó không liên quan gì đến tôi. Cô là vợ ta, đi an ủi ta là việc nên . Tôi sẽ không xen vào chuyện nhà họ Giang nữa.”

Thái độ dửng dưng của khiến Tô Tình nổi giận, ta siết chặt cổ tay Lâm Tiểu Mãn:

Lâm Tiểu Mãn! Anh Giang Tự Bạch dỗ dành hết lần này đến lần khác, chẳng qua cũng chỉ vì nể mặt nhà họ Lâm thôi! Không có thế lực đó, nghĩ ấy sẽ thèm liếc à?”

Lâm Tiểu Mãn lúc này mới hiểu rõ, hóa ra bao lâu nay Tô Tình đối đầu với không chỉ vì ghen tuông, mà còn vì đố kỵ địa vị và xuất thân.

Cô gạt mạnh tay Tô Tình ra, giọng lạnh như băng:

“Tôi không quan tâm Giang Tự Bạch ai, vì giữa tôi và ta đã hoàn toàn chấm dứt. Tôi sẽ không bao giờ lấy ta.”

8

Những lời này, trong tai Tô Tình lại chẳng khác gì lời chế giễu trắng trợn.

Chế giễu rằng dù ta có tính toán thế nào, thậm chí đem cả mạng sống ra uy hiếp, Giang Tự Bạch vẫn sẽ hạ mình vì Lâm Tiểu Mãn.

Cơn ghen tuông và uất hận tích tụ bấy lâu cuối cùng bùng nổ, khiến ta mất hết lý trí.

Thấy Lâm Tiểu Mãn quay lưng rời đi, Tô Tình đột nhiên lao tới, hung hãn đẩy xuống hồ bơi.

Trong khoảnh khắc rơi xuống, bản năng khiến Lâm Tiểu Mãn vội túm lấy tay Tô Tình.

Cả hai người cùng rơi xuống nước, quẫy đạp trong hỗn loạn, càng lúc càng chìm sâu hơn.

Nước lạnh ngắt tràn vào mũi khiến khó thở, ý thức mơ hồ dần chìm vào bóng tối.

Giữa lúc mơ hồ, nghe thấy tiếng người trên bờ hét toáng lên. Cô cố gắng ngoi lên mặt nước hớp lấy chút không khí, trong khoảnh khắc ngẩng đầu, thấy Giang Tự Bạch.

Anh không do dự lao xuống hồ, lại bơi thẳng về phía Tô Tình, nhanh chóng ôm lấy thân thể bất tỉnh của ta.

Nhìn cẩn thận đỡ Tô Tình, bơi về phía bờ, bóng lưng ấy xa dần trong mắt

Giang Tự Bạch à Giang Tự Bạch.

Anh từng sẽ bảo vệ em trọn đời.

Cuối cùng… vẫn chỉ là lời dối.

Lần tiếp theo tỉnh lại, trước mắt là đôi mắt đỏ hoe của cha.

Mẹ nắm chặt tay , không ngừng run rẩy. Còn trai thì cà vạt xộc xệch vì quá vội.

Thấy mở mắt, mẹ lập tức ôm chầm lấy , nghẹn ngào: “Tiểu Mãn, sao con lại ngã xuống hồ? Có phải ai con không? Nói cho mẹ biết, mẹ nhất định không tha cho ta!”

Lâm Tiểu Mãn định ra tên Tô Tình, hình ảnh Giang Tự Bạch ôm chặt lấy ta lại hiện lên trong đầu. Lời đến miệng, lại nuốt ngược trở vào.

Giang Tự Bạch à Giang Tự Bạch, tám năm cảm… coi như em vì mà mềm lòng lần cuối.

Cô cố gắng nở một nụ yếu ớt: “Mẹ, không ai đẩy con cả. Là con không cẩn thận trượt chân thôi. Sắp đến ngày cưới, chắc là do con căng thẳng quá.”

Câu này khiến cả nhà càng thêm xót xa.

Anh trai đột nhiên ôm chầm lấy : “Ngốc quá… đến lúc này còn bênh người khác…”

Chị dâu vội nhét túi sưởi vào tay : “Bên đó lạnh lắm, cái này mang theo cho ấm…”

Trong vòng tay thương của gia đình, trái tim Lâm Tiểu Mãn dần bình lặng lại.

Cô nhận lấy hồi môn mà mọi người đã chuẩn bị, lần lượt lời tạm biệt, tiễn họ ra về.

Phòng trở lại yên tĩnh. Cô đống quà cưới chất đầy xung quanh, lòng đầy bâng khuâng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...