“Giám đốc Giang, chủ tịch Lâm có dặn, không ai phép quấy rối lễ đính hôn.”
Bảo vệ giữ chặt hai cánh tay , trong khi Lâm Tiểu Mãn đang dần bước ra khỏi hội trường, Giang Tự Bạch đỏ hoe mắt, hét lên như muốn xé toạc không gian:
“Vì sao lại là Tiểu Mãn đi liên hôn?! Cô ấy là con cưng nhất của nhà họ Lâm cơ mà! Tại sao lại để ấy rời khỏi đây?!”
Bảo vệ vẫn lạnh lùng: “Đây là quyết định của nhà họ Lâm mong đừng khó dễ cho chúng tôi.”
Giang Tự Bạch bất lực, chỉ muốn xông lên hỏi cho ra lẽ, bị giữ quá chặt, không thể nhúc nhích nổi một bước.
Tô Tình cuống cuồng chạy tới, chỉ chằm chằm vào bóng dáng màu trắng kia, gào đến khản cổ: “Tiểu Mãn! Tại sao em lại đính hôn? Tiểu Mãn!!”
Anh gào đến khàn giọng, Lâm Tiểu Mãn vẫn không hề ngoảnh lại.
Tiếng giày cao gót của đạp trên nền gạch mỗi lúc một xa, cuối cùng tan biến nơi ngưỡng cửa.
Mãi đến khi khách khứa lục tục ra về, bảo vệ mới buông tay.
Giang Tự Bạch ngã quỵ xuống đất, hai chân mềm nhũn.
Tô Tình chạy đến ôm lấy , mắt ngấn lệ: “Bọn họ sao có thể đối xử với như ? Anh là người thừa kế nhà họ Giang cơ mà! Lúc nãy em nên cản họ lại mới đúng… Hay là mình đi bệnh viện kiểm tra đi, đừng giận quá ảnh hưởng sức khỏe…”
Cô ta cố đỡ dậy, Giang Tự Bạch đã đứng dậy, bước nhanh ra ngoài hội trường.
Tô Tình hoảng hốt đuổi theo: “Anh Tự Bạch, bệnh viện đâu có ở hướng đó…”
“Anh muốn gặp Lâm Anh phải hỏi cho rõ vì sao lại gả Tiểu Mãn đi! Anh muốn họ hủy hôn ước! Tiểu Mãn là của , người ấy nên lấy phải là !”
Giọng càng lúc càng căng thẳng, trong mắt bùng lên sự quyết liệt:
Chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Chỉ cần rõ, Tiểu Mãn sẽ quay lại!
Vẫn còn cơ hội!
Chỉ cần bây giờ chạy đến nhà họ Lâm vẫn còn kịp!
Trong mắt bừng lên hy vọng, đẩy mạnh Tô Tình ra rồi lao về phía bãi đậu xe.
Tô Tình cắn chặt môi, chỉ biết lặng lẽ chạy theo sau.
Đến cổng biệt thự nhà họ Lâm hai người bị quản gia ngăn lại.
Giang Tự Bạch không hai lời, lập tức quỳ xuống bậc thềm: “Giang Tự Bạch cầu xin gặp Lâm Tôi có chuyện rất quan trọng!”
Từng giây chờ đợi trôi qua dài như cực hình.
Cuối cùng, quản gia quay trở lại: “Xin lỗi, lão gia … không tiếp.”
Mắt Giang Tự Bạch tối sầm, đang định mở lời giải thích thì quản gia tiếp:
“Tuy nhiên, phu nhân mời hai vị vào trong. Giám đốc Giang, Tô, mời đi lối này. Phu nhân chắc là có điều muốn .”
Tô Tình ngạc nhiên không hiểu gì, còn Giang Tự Bạch thì thoáng chấn trong lòng.
Phu nhân nhà họ Lâm thương Tiểu Mãn nhất. Bà ấy chắc chắn sẽ đứng về phía mình!
Nghĩ , lập tức đứng dậy, bước nhanh theo quản gia đến phòng tiếp khách.
11
“Giám đốc Giang, Tô đến rồi.”
Giang Tự Bạch bà Lâm giọng run run: “Dì Lâm con chỉ cầu xin dì với Lâm hủy hôn ước của Tiểu Mãn! Chu Kỷ Trạch nổi tiếng là người khó gần, Tiểu Mãn lấy ta sao sống nổi! Chỉ cần hủy hôn, con lập tức đến xin cưới ấy!”
Bà Lâm lại điềm tĩnh mở lời: “Dì gọi các con đến không phải vì Tiểu Mãn, mà là vì Tô Tình.”
Cả gương mặt Giang Tự Bạch tràn ngập kinh ngạc — sao lại nhắc đến Tô Tình?
Chưa kịp hỏi, bà đã tiếp: “Tô Tình giờ là vợ con, sau lưng lại có nhà họ Tô chống lưng, vợ chồng lại mới cưới mặn nồng. Dì quyết định bỏ qua mọi chuyện cũ, tặng các con chút lễ mừng. Lão Vương, mang lên đi.”
Lời vừa dứt, quản gia phất tay, hơn chục người hầu bưng theo hộp trang sức, ngọc ngà, vàng bạc bước vào.
Mắt Tô Tình sáng rực.
Giọng ta run lên vì mừng rỡ: “Cảm ơn phu nhân!”
Sắc mặt Giang Tự Bạch lập tức tối sầm, kéo mạnh Tô Tình – người còn đang định cúi người cảm ơn – giọng lạnh như băng:
“Phu nhân Lâm ý bà là gì? Bà rõ ràng biết tôi lấy Tô Tình chỉ vì muốn cho ấy một chỗ dựa, từ đầu đến cuối, trong lòng tôi chỉ có Tiểu Mãn.”
Phu nhân Lâm khẽ lạnh: “Cậu Giang à, cậu cứ miệng Tiểu Mãn, hết lần này tới lần khác lại bé thất vọng. Cậu có biết không? Cuộc hôn sự lần này, chính là do Tiểu Mãn tự nguyện đồng ý!”
Lời đó như tiếng sét ngang tai, Giang Tự Bạch giật mạnh đầu lên:
“Không thể nào! Tiểu Mãn sao có thể đồng ý lấy người khác? Tôi đã rõ là sẽ cưới ấy mà!”
Ánh mắt phu nhân Lâm sắc như dao: “Cậu nên tự hỏi lại chính mình thì hơn.”
“Cậu Giang, mời về đi. Tôi mệt rồi.”
Nói xong, quản gia lập tức đưa hai người ra ngoài.
Giang Tự Bạch đứng ngây ra đó, Lâm không tiếp, phu nhân Lâm thì lạnh nhạt như .
Anh cảm thấy như cả thế giới đều quay lưng lại với mình. Đột nhiên, nhớ đến mảnh giấy nhỏ mà trước khi đi vẫn chưa kịp đọc.
Có thể, đáp án nằm trong đó.
Không thèm để tâm đến Tô Tình nữa, xoay người chạy thẳng về phía bãi đỗ xe, vứt lại một câu:
“Tự bắt taxi về đi!”
Chân đạp ga đến tận cùng, chỉ mất 20 phút, đã lao vào thư phòng, run rẩy mở lá thư ra.
Vừa đọc xong, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, suýt nữa đứng không vững.
【Giang Tự Bạch và Lâm Tiểu Mãn, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.】
Anh sực nhớ, lá thư này nhận từ một tuần trước – đúng cái ngày vì ở bên Tô Tình mà lỡ hẹn với Tiểu Mãn.
Thì ra… từ lúc đó, đã quyết định rời bỏ rồi?
Không, nếu như phu nhân Lâm đúng, thì chính vào lúc hết lần này tới lần khác thất hứa, là lúc Tiểu Mãn hoàn toàn chết lòng với .
Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim Giang Tự Bạch như bị bóp nghẹt.
Anh từng nghĩ rằng hai người lớn lên bên nhau, cảm sâu nặng, chuyện kết hôn chỉ là sớm hay muộn.
Còn Tô Tình… từ nhỏ mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, nếu không có cưu mang, thậm chí không có chỗ mà sống.
Bạn thấy sao?