Liệu Cô Ấy Có [...] – Chương 3

Tôi không đáp, trong lòng chỉ thấy bực bội.

“Này, gì đi chứ, rốt cuộc chuyện gì mà chỉ có Lâm Triêu mới giải quyết ?”

Tôi trầm mặc một lúc, sau đó bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi:

“Cậu vừa ấy cũng thất thần mấy ngày trước?”

“Ừ, nghe bảo muốn quay lại với trai cũ, cuối cùng người ta lại quay về với cũ trước rồi.”

Tôi: “…”

Tôi sôi máu.

Lại nữa?

Tôi lại trở thành bao cát cho ấy trút giận vì thất ?

Một lần thì thôi, lần nào cũng ?

Tôi càng nghĩ càng bực mình, giận đến mức đá mạnh vào mép vỉa hè.

Tần Nam vừa bấm điện thoại, vừa hì hì:

“Bộ dạng này của cậu, người không biết còn tưởng cậu với Lâm Triêu cãi nhau đấy.”

Tôi lập tức gào lên:

“Dù có chó tôi cũng không thèm ta!”

Sau câu ấy, tôi cảm thấy thoải mái hơn, giống như đã buông xuống điều gì đó.

Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng của Tần Nam vang lên khiến tôi đứng hình tại chỗ.

“Ê, Lâm Triêu, đừng có cúp máy vội!”

Tôi: “…”

Tôi quay phắt sang, thấy Tần Nam đang cầm điện thoại bị ngắt kết nối.

Cô ấy gõ lên đầu tôi một cái, bực mình :

“Cậu không phải muốn tìm ấy sao? Thấy cậu có vẻ gấp gáp, tôi gọi điện giúp cậu. Kết quả, ấy vừa nhấc máy đã bị cậu quát thẳng vào tai.”

Tôi hít sâu một hơi, bỏ cuộc hoàn toàn:

“Thôi, thôi, kệ đi.”

Cô ấy đã ra nước ngoài, tôi cũng chẳng thể đuổi theo để tìm ấy đối chất.

Tôi từng trộm hôn ấy, ấy lại bỡn tôi.

Xem như hòa nhau.

Sau này, cứ tránh xa ấy ra là .

Tôi tự nhủ với bản thân.

Tần Nam hì hì theo tôi đến tận cổng trường, vẫn không quên lải nhải:

“Thật sự không sao chứ?”

Tôi phất tay, lạnh nhạt :

“Không sao, về đi.”

11

Tôi ủ rũ mấy ngày, mãi mới lấy lại tinh thần.

Đăng ký thi một cuộc thi tiếng Anh, bắt đầu vùi đầu vào học.

Mỗi ngày đều học từ vựng, luyện , thậm chí còn qua loa cả chuyện ăn uống.

Một hôm, Tề Tư bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi với một bộ dạng lạ lẫm:

Cậu ta cắt đi mái tóc xoăn lộn xộn, mặc áo sơ mi với quần tây, dáng vẻ chỉnh chu khác thường.

“Chu Mạc, giờ tôi còn giống con nữa không?” Cậu ta sốt ruột hỏi.

Tôi đóng sách lại, chằm chằm cậu ta một lúc lâu, rồi bật :

“Đẹp trai đấy, thật sự. Nhưng sao tự nhiên thay đổi phong cách? Ai có sức hấp dẫn lớn , thật đi?”

Cậu ta ấp úng, lắp bắp:

“Thì… thì… tại Tần Nam cứ gọi tôi là ‘chị em’ hoài, tôi thấy phiền.”

Tôi sáng tỏ ngay lập tức:

“Thích Tần Nam đúng không?”

Cậu ta chột dạ quay đi, gãi đầu:

“Cậu đừng cho ấy biết.”

Tôi bật ha hả:

“Còn biết ngại à?”

Tề Tư bị tôi trêu đến mức mặt đỏ bừng, sau đó đột nhiên nghiêm túc:

“Chu Mạc, cậu thật đi, cậu đã từng thích ai chưa? Có kinh nghiệm thầm không? Chia sẻ chút đi.”

Tôi bị nghẹn họng ngay lập tức, suýt nữa sặc nước.

Lẽ nào… cậu ta nhận ra tôi từng thích Lâm Triêu?

Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh, chỉ gật đầu:

“Ừ, từng thích rồi.”

“Thế cậu có tỏ không?”

Tôi lắc đầu:

“Tôi biết thân biết phận, nên không dám.”

Cậu ta cau mày, có vẻ không hiểu nổi tôi:

“Biết thân biết phận gì? Tôi thấy cậu cũng đẹp trai, gia cảnh không tệ, học hành cũng giỏi, tại sao lại lúc nào cũng tự ti như ?”

12

Có lẽ… là do những tổn thương từ thời thơ ấu.

Lúc tôi sáu, bảy tuổi, bố mẹ đều bị điều đến công tác ở vùng xa.

Bà ngoại tôi khi đó chưa về nước, dì thì bận rộn với việc kinh doanh, ngay cả hai con của dì cũng không ai chăm sóc .

Bất đắc dĩ, bố mẹ gửi tôi đến nhà ông bà nội.

Nhưng bà nội tôi là mẹ kế của bố, tôi là con ruột của bà ấy.

Sau khi có đứa cháu trai ruột, bọn họ hoàn toàn không còn coi tôi ra gì.

Tôi chỉ giữ lại vì mỗi tháng bố mẹ tôi gửi một khoản tiền sinh hoạt phí rất lớn.

Hơn nửa năm sống ở đó, tôi chịu đủ sự chế giễu, mắng nhiếc và phủ nhận.

Đứa em họ dẫn theo lũ trẻ trong dòng họ, cùng nhau bắt nạt, lập tôi.

Tôi thường xuyên bị cả nhóm vây đánh, mà không ai can ngăn.

Thậm chí, ông nội còn thản nhiên :

“Trẻ con đánh nhau là bình thường, bị đánh vài cái cũng đâu có mất miếng thịt nào.”

Trong cái nhà đó, tôi sống ngày nào là bị đối xử bất công ngày đó.

Dần dần, tôi trở nên ít , không thích giao tiếp với ai.

Tại sao không kể với bố mẹ?

Vì bà nội kế đe dọa tôi.

Bà ta :

“Nếu mẹ mày không yên tâm để mày ở đây, chắc chắn nó sẽ nghỉ việc để tự chăm sóc mày. Nhưng chỉ với một mình bố mày việc, cả nhà các người sẽ không đủ tiền sinh sống, sẽ không có cơm ăn, không có nhà ở, không đi học, rồi sẽ phải ra đường ăn xin.”

Tôi khi đó còn nhỏ, bị dọa đến mức tin là thật.

Tôi sợ hãi, không dám với bố mẹ một lời nào.

Cho đến khi mẹ tôi phát hiện ra điều bất thường, bà nhẹ nhàng dẫn dắt tôi ra tất cả.

Hôm đó, bố tôi nổi giận thật sự.

Ông cắt đứt quan hệ với ông bà nội ngay lập tức.

Dì tôi cũng tức giận đến mức xông thẳng vào nhà họ, đập tan tành.

Sau đó, mẹ tôi từ bỏ công việc ổn định, quyết định ở nhà toàn thời gian để chăm sóc tôi.

Dưới sự quan tâm dịu dàng của mẹ, những tổn thương trong lòng tôi dần xoa dịu.

Nhưng tính cách thiếu tự tin vẫn còn đó, không thể biến mất hoàn toàn.

Tề Tư nghe xong, im lặng vỗ nhẹ vai tôi, như một cách an ủi.

Sau đó, cậu ta lại chớp chớp mắt, tò mò hỏi:

“Vậy người cậu thầm thích là ai?”

Tôi sững lại, bị nghẹn họng.

Dừng một chút, tôi bình tĩnh đáp qua loa:

“Sau này sẽ cho cậu biết.”

Cậu ta bán tín bán nghi:

“Ồ…”

Nhưng cuối cùng cũng không hỏi tiếp nữa.

13

Một ngày cuối tuần, tôi nhận một gói hàng không có tên người gửi.

Bên trong là rất nhiều sách học tiếng Anh, bao gồm các đề thi cũ và tài liệu tham khảo của cuộc thi tiếng Anh mà tôi đang chuẩn bị.

Trên bìa một cuốn sách, có một tờ giấy A4 với lời nhắn:

“Thêm WeChat tôi đi, tôi có thể giúp cậu luyện miễn phí. Tôi có chứng chỉ tiếng Anh cấp tám, yên tâm đi.”

Không do dự, tôi quét mã và thêm ngay lập tức.

Thứ nhất, tôi muốn biết người này là ai.

Thứ hai, tôi thật sự rất cần một gia sư miễn phí, có ai cho mà không nhận chứ?

Nhưng bất kể tôi có hỏi thế nào, đối phương cũng không chịu tiết lộ danh tính.

Người đó chỉ : “Cậu cứ tập trung học là .”

Bị từ chối nhiều lần, tôi cũng quen dần, sau đó cũng chẳng thèm truy hỏi nữa.

Chúng tôi hẹn nhau tám giờ tối mỗi ngày luyện tập.

Đầu tiên, luyện trong nửa tiếng—tôi đọc, người kia nghe.

Sau đó, tôi viết bài luận, người đó sửa lỗi.

Đối phương cực kỳ tỉ mỉ, dù là một lỗi nhỏ cũng chỉ ra ngay lập tức.

Những chỗ phát âm sai, người đó sẽ ghi lại một đoạn hướng dẫn, gửi cho tôi để tôi tập luyện lại.

Không chỉ , người đó còn giúp tôi tạo ra một kế hoạch học tập phù hợp với trình độ của mình.

Tôi không muốn phụ lòng sự tận tâm của đối phương, càng không muốn lãng phí công sức của mình.

Vậy nên, tôi đã dốc toàn lực ôn luyện.

Cuối cùng, tôi đạt giải nhất hạng C của cuộc thi tiếng Anh.

Để thể hiện lòng biết ơn, tôi muốn hẹn gặp người đó để lời cảm ơn trực tiếp, bị từ chối.

Đối phương :

“WeChat này chỉ là tài khoản phụ, tôi ít khi đăng nhập. Nếu cần giúp gì, cứ để lại tin nhắn.”

Mặc dù có chút tiếc nuối vì không thể gặp mặt ân nhân, nếu người ta đã không tiện, tôi cũng không muốn phiền quá mức.

14

Tần Nam và Tề Tư bắt tôi mời ăn, tôi vui vẻ dẫn cả hai đi ăn lẩu.

Biết tôi có một gia sư bí ẩn giúp đỡ, hai người vừa ghen tị vừa tò mò.

Tề Tư chống cằm suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên :

“Có khi nào là Lâm Triêu không? Mẹ ấy từng du học ở Anh, ấy cũng học theo từ nhỏ. Tôi từng nghe ấy tiếng Anh, chuẩn Anh-Anh luôn.”

Tôi khựng lại, trong đầu bắt đầu liên kết các manh mối.

Nhưng chưa kịp nghĩ gì nhiều, Tần Nam đã lên:

“Sao có thể là ấy? Hai người họ không phải ‘oan gia ngõ hẹp’ sao? Còn hận không thể bóp ch,et nhau nữa kìa.”

Câu này lập tức kéo tôi về thực tại.

Cũng đúng…

Sao có thể là Lâm Triêu ?

Chưa kể, tôi nhận gói tài liệu là từ một địa chỉ trong thành phố, mà ấy lại đang ở nước ngoài.

Dù có vắt óc suy nghĩ thế nào, tôi cũng không đoán ra người đó là ai.

Mà đối phương cũng không muốn tôi tìm hiểu, nên tôi quyết định không bận tâm nữa.

Tề Tư và Tần Nam cũng không có bất kỳ tiến triển gì, vẫn giữ mối quan hệ ‘huynh đệ tốt’ như trước.

Tôi có một vài người theo đuổi, điều kiện của họ đều rất tốt.

Nhưng tôi không có cảm giác rung , nên đều từ chối.

15

Kỳ nghỉ đông đến, lớp trưởng cấp ba tổ chức buổi tụ tập học cũ.

Tôi và Tề Tư không có việc gì , nên cũng tham gia.

Mọi người đều thay đổi rất nhiều, trông trưởng thành hơn hẳn so với hồi cấp ba.

Tửu lượng cũng tăng lên, các nam thì thi nhau so tài uống rượu, ai cũng khoe khoang chuyện đại học của mình.

Điều lạ lùng là Tần Nam lại không có mặt.

Tôi hỏi Tề Tư:

“Không phải hôm qua Tần Nam sẽ đến sao?”

Cậu ta đầy ẩn ý:

“Cô ấy sẽ đến, đang chờ Lâm Triêu.”

Tôi cảm thấy tim mình bỗng run lên một nhịp.

Dù không dám thừa nhận, vẫn có chút mong chờ.

Tề Tư hất cằm về phía cửa, :

“Này, không phải đến rồi sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...