Liệu Có Thể Yêu [...] – Chương 3

Tôi chợt nhớ ra, Chu Dục Xuyên vẫn đang đứng đây!

Dòng bình luận:

【Haha, bé cưng chuyện với chị Thượng Quan quên luôn thái tử gia rồi.】

【Chỉ có bé cưng của chúng ta mới có thể để thái tử gia đứng chờ một bên thôi.】

【Không bé cưng của chúng ta đầu óc đơn giản, bé cưng chỉ là có năng lực siêu đần độn thôi!】

Tôi hoàn toàn đồng ý, bình luận này rất hiểu tôi, tôi không đơn giản đâu, chỉ là có chút “đần độn siêu cấp” thôi.

Chu Dục Xuyên cong môi, nắm lấy tay tôi.

Nốt ruồi đỏ nơi chóp mũi ấy khẽ run lên.

Đôi mắt đào hoa ấy giống như nam châm, hút chặt ánh mắt tôi lại.

Trong tiếng nhạc, tôi cùng ấy khiêu vũ giữa trung tâm yến tiệc.

Mọi người đều chúng tôi.

Thi nhau bàn tán.

“Nhà họ Ôn thật đúng là chưa đến đường cùng, không ngờ thái tử gia lại để mắt tới Ôn Lê, cái con nhỏ ngốc nghếch đó, chẳng qua chỉ vì trông dễ thương thôi mà.”

“Hu hu hu, thái tử gia của tôi, sao không liếc tôi lấy một lần chứ?”

“Đáng chết, lại để Ôn Lê cướp mất!”

“Thái tử gia cũng thật là, sao lại thích một con ngốc? Này, các cậu xem, đầu óc thái tử gia có vấn đề rồi đúng không?”

“……”

Tôi đắm chìm trong âm nhạc, nhảy mà quên cả trời đất.

Đột nhiên váy bị giẫm, tôi ngã thẳng xuống.

Không ngờ Chu Dục Xuyên còn ngã nhanh hơn tôi!

Anh ấy lao thẳng vào lòng tôi.

7

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, mọi người đều chết lặng, Chu Dục Xuyên nằm trong lòng tôi, hơi thở hỗn loạn.

Thái tử gia lạnh lùng cấm dục đột nhiên biến thành cậu bé yếu đuối.

Tôi: “Thái tử gia, yếu thật sao?”

Cao to mét chín, mà còn yếu ớt hơn tôi?

Mẹ tôi từng , đàn ông không thể chọn người yếu.

Mặc dù tôi cũng không biết vì sao.

Sắc mặt ấy trắng bệch, chậm rãi mở mắt, gương mặt tuấn tú phủ đầy đau khổ và tuyệt vọng.

“A Lê, không yếu đâu!”

“Em tin đi!”

Nói xong, mắt trợn trắng, ngất luôn tại chỗ.

Bình luận nổ tung:

【Ngất thật rồi à? Thái tử gia thảm nhất lịch sử đây rồi.】

【Không lẽ thật sự yếu à, đừng mà, bé cưng nhà chúng ta khó lắm mới gặp một cực phẩm thế này.】

【Ha ha ha, thái tử gia không yếu đâu, ấy thiên phú dị bẩm nhé, để lại ấn tượng tốt cho bé cưng nên mặc bộ vest đẹp nhất, mà do tập gym quá mức nên không mặc vừa, hai ngày rồi chưa ăn gì để ép cân cho vừa bộ vest đấy.】

【Trời đất, nếu ấy nghe thấy bé cưng ấy yếu, chắc tức ói máu luôn!】

【Đúng là liếc mắt đưa cho người mù, số phận trêu thái tử gia!】

【Bé cưng ơi, mở mắt ra đi, tôi không tin em không nhận ra gì cả!】

【Trời ơi trời ơi, bé cưng có năng lực siêu đần độn, thái tử gia cứ trốn đi mà khóc đi!】

À, thì ra là đói quá ngất.

Mấy người vội vàng lao ra từ đám đông, đỡ Chu Dục Xuyên chạy đi.

“Nhanh lên, đưa thái tử gia đến bệnh viện!”

Người nhà họ Chu cuống đến mức không biết gì.

Tôi cũng định chạy theo thì cổ tay bị ai đó kéo lại.

Quay đầu, tôi thấy Phó Nghiên với đôi mắt đỏ ngầu.

“Ôn Lê, em đi đâu !”

Tại sao Chu Dục Xuyên lại mời em khiêu vũ? Hai người quen nhau từ khi nào? Sao không biết? Rốt cuộc em giấu bao nhiêu chuyện rồi!”

Anh ta như con thú nổi điên, gào thét vào mặt tôi.

Nhìn thấy chiếc váy ôm sát của tôi, ta đột nhiên khẩy.

“Mặc thế này là để quyến rũ ta à.”

“Cũng đúng thôi, Chu Dục Xuyên là thái tử gia nhà họ Chu, gia tộc giàu nứt vách, nếu em bám ta, khủng hoảng nhà họ Ôn lập tức sẽ giải quyết, Ôn Lê, sao trước giờ không ra, em thật là biết tính toán đấy…”

Miệng ta như súng liên thanh, bắn liên tục không dừng.

Đầu tôi loạn hết cả lên, chỉ nghe rõ một câu: Nếu bám Chu Dục Xuyên, nhà họ Ôn sẽ lập tức thoát nạn.

Tôi cắt ngang lời ta, chất vấn:

“Nếu em liên hôn với Chu Dục Xuyên, nhà mình sẽ không sản nữa đúng không? Anh đi, Phó Nghiên, đi.”

Anh ta như chết lặng, mắt đỏ hoe, không ngừng lắc đầu.

“Anh, bừa đấy.”

“Làm sao Chu Dục Xuyên lại thích em ? Ba mẹ em đang nấu cơm chờ em về đấy, mau đi đi!”

Tôi nghiêng đầu: “Thật không? Em không tin đâu.”

8

Bình luận:

【Phó Nghiên sụp đổ rồi, đúng là truy thê hỏa táng tràng mới đã!】

【Anh ta cuống rồi, bắt đầu cuống rồi, thái tử gia vừa xuất hiện là bé cưng nhà ta đã bị hút mất rồi.】

【Haha, ai cũng ra thái tử gia có hứng thú với bé cưng, Phó Nghiên còn muốn lừa bé cưng, hừ hừ, may mà bé cưng nhà ta không ngốc.】

Tôi tự hào ngẩng cao khuôn mặt nhỏ.

“Phó Nghiên, tôi đâu có ngốc, đừng hòng lừa tôi.”

“Ba mẹ tôi xưa nay không biết nấu ăn đâu!”

Phó Nghiên bất ngờ bật .

“Đúng, tôi lừa em đấy.”

“Tôi biết nấu ăn, em qua nhà tôi ăn cơm đi?”

Bình luận:

【Tôi xin rút lại lời vừa rồi, bé cưng vẫn là bé cưng, đầu óc đơn giản như cũ.】

【Bé cưng đừng đồng ý, Phó Nghiên không phải người tốt đâu, đừng tới nhà ta, chắc chắn ta có ý đồ xấu!】

Bình luận Phó Nghiên không phải người tốt, tôi hoàn toàn đồng ý.

Từ nhỏ ta đã thích bắt nạt tôi, người này rõ ràng là hư hỏng, tôi không ăn đồ ta nấu, cũng không đến nhà ta chơi!

Huống hồ tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải .

Vì thế tôi dứt khoát từ chối ta.

“Không cần, tôi phải đi tìm Chu Dục Xuyên để liên hôn!”

Nụ của ta cứng đờ trên gương mặt.

Cơ thể hơi run nhẹ, đôi mắt đẹp ấy dần trở nên lạnh lùng.

“Không , Ôn Lê, em không thể liên hôn với ta.”

Anh ta hết lần này đến lần khác chặn tôi, không cho tôi đến bệnh viện tìm Chu Dục Xuyên.

Tôi bắt đầu thấy bực mình.

“Phó Nghiên, chính mà, sẽ không quan tâm tôi liên hôn với ai!”

“Anh đâu có thích tôi, tôi gả cho ai thì liên quan gì đến chứ?”

Tôi bắt đầu liệt kê từng chuyện từng chuyện ta đã bắt nạt tôi suốt mười mấy năm qua.

Anh ta nhét cóc vào ngăn bàn tôi, bôi đen nhân vật anime tôi vẽ cả ngày, xé nát thư các nam gửi cho tôi, khi tôi bị hoa khôi lớp vu oan ta lại giúp ta…

Vừa kể, nước mắt tôi vừa rơi.

Phó Nghiên thật sự rất đáng ghét!

“Hồi nhỏ bắt nạt tôi thì thôi đi, lớn rồi còn bắt nạt tôi, hứ, đợi tôi gả cho Chu Dục Xuyên, tôi sẽ bảo ấy xử lý !”

Anh ta đứng ngẩn ra, dần dần buông hai tay, không ngăn tôi nữa.

Sắc mặt đen đến mức có thể vắt ra mực.

Hứ, Chu Dục Xuyên là thái tử gia đấy, giờ mới biết sợ à!

Tôi đẩy ta ra, trong đầu chỉ nghĩ sao để Chu Dục Xuyên đồng ý liên hôn với tôi.

Hoàn toàn không để ý phía sau, sắc mặt Phó Nghiên đã thay đổi, trong mắt tràn ngập âm u và điên cuồng.

9

Tôi vẫn không thể gặp Chu Dục Xuyên, vì ba mẹ ấy canh chừng ngoài phòng bệnh, không cho tôi vào.

Mẹ Chu còn tôi khắc Chu Dục Xuyên.

Bất đắc dĩ, tôi đành phải về nhà, à không, là về căn hộ .

Biệt thự lớn đã bị đem đi thế chấp, ba mẹ tôi ra ngoài tạm một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách.

Ngày nào cũng kéo tôi cùng nhau ăn chơi chờ chết.

Thấy tôi thất thần, ba mẹ lập tức bật dậy từ sofa.

“Con cưng sao ? Có phải đi tiệc bị bắt nạt rồi không?”

“Tất cả là lỗi của ba mẹ không có năng lực!”

“Con cưng muốn ăn gì? Mẹ nấu cho con nhé.”

Cảm kìm nén bấy lâu, trong sự quan tâm của ba mẹ, cuối cùng tôi òa lên khóc.

Ba mẹ càng hoảng loạn, vây quanh tôi xoay vòng vòng.

Khóc một lúc, tâm trạng tôi khá hơn nhiều.

Nằm trên chiếc giường ấm áp, tôi chìm vào giấc ngủ sâu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...