Linh Hồn Của Vợ [...] – Chương 13

13

Thẩm Kinh Châu run rẩy đưa tay ra, nhấc lấy hộp tro cốt, cánh tay vẫn không ngừng run.

Anh ôm chặt hộp tro vào ngực, cúi đầu xuống.

Rất lâu sau, tôi nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào. “Xin lỗi…”

Đàn ông có nước mắt cũng không dễ rơi, mà lúc này, tôi lại thấy rõ ràng một giọt lệ rơi xuống hộp tro cốt của tôi.

Bà ngoại ngơ ngác một lúc.

Bà lần mò vào bếp, rót một ly nước mang ra. “Cậu uống chút nước đi.”

Thẩm Kinh Châu không nhận ly nước, đầu vẫn cúi thấp, ôm chặt hộp tro cốt.

Bà ngoại đặt ly nước xuống bên cạnh, thì thầm: “Cậu là của Tuế Tuế sao? Cảm ơn cậu đã đến thăm nó, nó không có nhiều bè…”

Bờ vai của Thẩm Kinh Châu run rẩy dữ dội hơn.

Tối hôm đó.

Thẩm Kinh Châu không trở về thủ đô.

Trong nhà cũng không còn phòng trống.

Bà ngoại đành để ngủ ở căn phòng trước kia của tôi.

Bà bế theo bộ chăn đệm mới, định thay ra. “Không cần thay đâu, cứ để rồi.”

Bà ngoại hơi sững người.

Nhìn bằng ánh mắt lạ lẫm.

Nhưng bà cũng mệt rồi, nên không tranh cãi, để mặc .

Lúc này đã là rạng sáng.

Thẩm Kinh Châu đảo mắt quanh căn phòng.

Một chiếc tủ, một cái bàn, cùng vài vật dụng đơn giản.

Anh đưa tay vuốt nhẹ qua những món đồ ấy.

Cầm lấy tấm ảnh thẻ trong hồ sơ công tác của tôi, nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt trên ảnh.

Anh nhắm mắt thật sâu.

Khóe mắt đã ngấn lệ.

Cuối cùng, vẫn mặc nguyên áo quần, ôm hộp tro cốt của tôi, ngả người nằm lên giường, khép mắt lại một lần nữa.

Ngày hôm sau.

Thẩm Kinh Châu mang theo di vật của tôi — hộp tro cốt, quần áo, sách vở.

Và cả bà ngoại.

Cùng nhau trở về Thẩm gia.

Tiểu Bối thức dậy, thấy bà ngoại đang ngồi trong phòng khách, liền lao vội xuống dưới.

Chạy thẳng vào lòng bà.

“Bà cố ơi, bà cũng đến rồi! Con vui quá! Con còn định nhờ ba đưa con đi tìm bà nữa cơ!”

Bà ngoại vốn luôn cúi đầu, đôi mắt đục ngầu cũng nhận ra Tiểu Bối, vuốt nhẹ mái đầu bé: “Tiểu Hàn…”

Góc bên kia phòng khách.

Thẩm Kinh Châu vẫn luôn ôm hộp tro cốt của tôi, im lặng không gì.

Tiểu Bối sang.

“Ba ơi…”

Khi thấy trong tay Thẩm Kinh Châu là hộp tro cốt của tôi…

Đôi mắt bé lập tức đỏ hoe.

“Mẹ ơi.”

Cơ thể cao lớn của Thẩm Kinh Châu như bị đóng băng, đứng yên bất .

Anh dường như chìm đắm trong một thế giới khác.

Tôi chỉ biết lo lắng .

Anh đưa bà ngoại về, là sẽ chăm sóc bà đúng không?

Bà Vương cũng nghĩ đến điều tôi đang nghĩ. “Tiên sinh, bà ngoại của phu nhân sẽ tạm ở đây, hay là…”

Thẩm Kinh Châu không nhúc nhích, : “Tôi sẽ nuôi dưỡng bà.” “Vâng, tôi hiểu rồi.” Bà Vương lui ra.

Mở một căn phòng, bắt đầu dọn dẹp. Tôi cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Thế là tốt rồi.

Bà ngoại sống một mình đã rất khó khăn rồi.

Thẩm Kinh Châu sẵn lòng chăm sóc bà, coi như đã giải mối lo lớn nhất trong lòng tôi.

Thẩm Kinh Châu còn sai người mang đồ đạc của tôi vào phòng.

Cuối cùng, còn đưa ra một quyết định khiến người khác kinh ngạc.

Anh đem tất cả những món đồ tôi từng mua khi còn ở Thẩm gia, sắp xếp lại đúng vị trí ban đầu.

Thậm chí, cả ảnh cưới của chúng tôi, cũng treo lại ở phòng ngủ chính.

Tôi hoàn toàn sững sờ.

Những món đồ này, không hề vứt bỏ.

Chỉ là cất giữ trong một căn phòng khóa kín, giữ gìn cẩn thận.

Đồ đạc của tôi bày biện lại, khiến căn nhà này không còn quá lạnh lẽo nữa.

Tiểu Bối những tấm ảnh tôi trong album, nâng niu bức ảnh của tôi.

“Wow, thì ra mẹ trước đây còn xinh hơn nữa.”

Một tấm ảnh của tôi lồng khung, đặt trên tủ đầu giường của Tiểu Bối.

Mỗi tối trước khi ngủ, bé đều ôm lấy ảnh, hôn một cái.

Tôi vươn tay, vuốt nhẹ mái đầu con bé đầy trìu mến.

Dù không thể chạm vào .

Nhưng trong lòng tôi vô cùng cảm và xót xa.

Hộp tro cốt của tôi Thẩm Kinh Châu đặt trang nghiêm trong phòng khách, trước một bài vị.

Mỗi ngày đều thay trái cây và đốt hương.

Tiểu Bối cũng đều đặn thắp hương cho tôi mỗi ngày.

Thẩm Kinh Châu ngủ ở phòng chính.

Mỗi sáng và tối, khi vào hoặc rời khỏi phòng ngủ, đều tấm ảnh cưới, thất thần một lúc.

Không bao lâu sau.

Do dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Bối, Thẩm Kinh Châu cũng phát hiện sự bất thường của con bé.

Anh mời bác sĩ tâm lý giỏi nhất đến khám.

Sau khi chẩn đoán, bác sĩ bức tranh Tiểu Bối vẽ — mẹ và ngôi làng nhỏ.

“Thẩm tổng, tiểu thư nhà ngài thật sự rất nhớ phu nhân.”

“Người đã khuất không thể quay về, điều còn lại, chính là ngài nên ở bên tiểu thư nhiều hơn, chăm sóc và quan tâm đến bé. Những trường hợp như không hiếm, và sự đồng hành của người còn sống là phương pháp trị liệu hiệu quả nhất.”

Thẩm Kinh Châu gật đầu. “Tôi hiểu rồi.”

Bác sĩ tâm lý rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...