Linh Hồn Của Vợ [...] – Chương 14

14

Thẩm Kinh Châu liền gọi Tiểu Bối đến.

Tiểu Bối bước tới, bế lên đùi, nhẹ nhàng hỏi: “Con có nhớ mẹ không?”

Tiểu Bối lập tức như bị trúng tâm sự, đỏ hoe mắt, mím môi gật đầu: “Vâng, con nhớ mẹ.”

Thẩm Kinh Châu lấy album ảnh cưới của chúng tôi bên cạnh, mở ra. Anh chỉ vào tấm ảnh của tôi.

“Bố cùng con xem ảnh mẹ nhé, này, mẹ đang mỉm kìa, là đang với Tiểu Bối đấy.”

Anh chậm rãi : “Vậy có phải chứng tỏ rằng, mẹ cũng đang nhớ Tiểu Bối không?”

Tiểu Bối chắc chắn gật đầu: “Vâng ạ.”

Buổi chiều hôm đó, Thẩm Kinh Châu cùng Tiểu Bối xem hết tất cả ảnh của tôi. Lúc hoàng hôn buông xuống, đôi mắt lại dừng trên tấm ảnh tôi, đỏ hoe lên.

Một tháng sau khi tro cốt của tôi Thẩm Kinh Châu mang về Thẩm gia. Mẹ Thẩm và bố Thẩm nổi giận kéo tới.

Thẩm Kinh Châu sai người dâng trà, là loại trà gỗ nam kim tơ thượng hạng. Nhưng mẹ Thẩm không thèm đụng vào ly trà.

“Con bị điên rồi phải không, con đặt cái hũ tro cốt đó ở Thẩm gia, không gì đã đành, lại còn lập bàn thờ cho ta, con không thấy xui xẻo à?”

Thẩm Kinh Châu không thèm ngẩng đầu, dứt khoát đặt chén trà xuống, ung dung :

“Xui xẻo sao? Nếu thấy xui thì mời hai người về, đỡ lây phải cái xui.”

“Con…!”

ba Thẩm vội ấn tay mẹ Thẩm, ra hiệu bà đừng quá kích .

Cuối cùng mẹ Thẩm cũng cầm lấy ly trà, uống một ngụm.

Bình ổn lại tâm trạng.

Rồi bà lấy từ trong túi ra một xấp ảnh.

“Con xem thử những bức ảnh này, chọn một người đi, Thẩm gia không thể mãi mãi không có con dâu .”

Thẩm Kinh Châu thoáng qua những tấm ảnh đặt trên bàn trà.

Tấm đầu tiên là thiên kim của gia tộc Tô thị ở Bắc Kinh, vừa tốt nghiệp Harvard, nhan sắc cũng không chê vào đâu .

Thẩm Kinh Châu lại .

Ánh mắt về phía trung đường nơi đặt bài vị của tôi.

“Cô ấy có thể chấp nhận sau khi kết hôn, trong nhà tôi vẫn thờ bài vị vợ quá cố không? Làm phiền người đi hỏi thử, xem nhà nào có thiên kim chấp nhận , tôi không có vấn đề gì.”

Lúc nãy mẹ Thẩm đang giận sẵn, giờ thì càng thêm tức giận, gần như phát điên: “Con, con…”

Lồng ngực mẹ Thẩm phập phồng dữ dội, suýt nữa không thở nổi.

ba Thẩm vội vã vỗ lưng bà, an ủi:

“Bà bớt giận, nó lại lên cơn bướng rồi, lúc này đừng chấp nhặt với nó.”

Mẹ Thẩm không thể chịu nổi nữa, cùng bố Thẩm rời đi.

Thẩm Kinh Châu – người luôn nổi tiếng hiếu thuận trong mắt người ngoài – nay lại đấu khẩu với mẹ Thẩm.

Nhưng đấu rất văn minh.

Mặc mẹ Thẩm sắp xếp thế nào, cũng không tức giận.

Chỉ là một câu nhẹ nhàng: “Sẽ không kết hôn.”

Câu đó khiến mẹ Thẩm nghẹn nơi lồng ngực.

Nhưng nếu mẹ Thẩm bị ốm, vẫn đến thăm.

Còn sắp xếp đội ngũ y tế tốt nhất.

Sinh nhật mẹ Thẩm, cũng tổ chức long trọng, chuẩn mực của một người con.

Chỉ duy có chuyện hôn sự, là không chịu nhượng bộ.

Cứ như , giằng co suốt hai năm.

Mẹ Thẩm trải qua một trận ốm nặng, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Tại yến tiệc, đối diện với những quý bà trong giới giới thiệu các thiên kim tiểu thư.

Bà đều khéo léo từ chối.

Trong tiệc sinh nhật năm thứ hai sau đó. Trước mặt cả nghìn khách mời đến chúc thọ.

Bà nắm lấy tay Tiểu Bối, Thẩm Kinh Châu đưa đến. Thẩm Kinh Châu bà.

Bà Thẩm liếc mắt một cái. Sau đó lại mỉm đoan trang nhận lấy lễ vật mừng thọ của bà Trương.

“Cảm ơn bà Trương, đây là cháu tôi, ngoan nào, gọi là bà Trương đi con.”

Bà Thẩm xoa đầu Tiểu Bối.

Tiểu Bối cũng ngẩng đầu lên. “Bà Trương ạ.”

Bà Trương cũng cúi người xuống: “Không hổ là tiểu thư nhà họ Thẩm, quả thật xinh đẹp quá. Nào, Tiểu Bối, tiền mừng gặp mặt đây.”

Bà Trương lập tức lấy ra một bao lì xì dày cộp, đưa cho Tiểu Bối. Tiểu Bối hồi hộp sang bà Thẩm.

Bà Thẩm mỉm : “Cầm đi con, đây là tấm lòng của bà Trương.”

Lúc này Tiểu Bối mới đưa tay ra: “Cảm ơn bà Trương.”

Thẩm Kinh Châu cảnh tượng này, khẽ cong môi .

Sau đó đi đến một bàn khác, chào hỏi khách khứa.

Đường Oanh. Một tháng sau khi tro cốt tôi đưa về Thẩm gia. Đường Oanh cũng đến Thẩm gia.

Lúc đó bụng ta đã lộ rõ hơn. Tôi nghĩ, ta đến là để cầu Thẩm Kinh Châu cưới mình.

Không ngờ, ta lại bật khóc.

“Vậy là, em thực sự không còn cơ hội nào sao?

Cho dù, em đã nghĩ kỹ rồi, sinh đứa bé này cho nhà họ Lâm xong sẽ ly hôn với Lâm Vinh, vẫn sẽ không cưới em, đúng không?”

“Đường Oanh, tôi đã rồi, chúng ta có thể mãi mãi là , không thể là vợ chồng, nên giữ chừng mực.”

Đường Oanh không cam tâm: “Vậy tại sao, khi tôi bị Lâm Vinh bạo hành, lại giúp tôi?”

“Vì nhu cầu thương trường, nhà họ Đường là đối tác đắc lực nhất của nhà họ Thẩm, cũng có cảm giữa các bậc trưởng bối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...