Linh Hồn Của Vợ [...] – Chương 4

4

Về đến nhà, khi ném ra tờ đơn ly hôn, tôi hoàn toàn sững người.

Tôi không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến .

Tôi từng nghĩ sẽ rất tức giận, không ngờ lại muốn ly hôn.

Tôi cũng rất hối hận vì sự bốc đồng của mình tại bữa tiệc.

Thẩm Kinh Châu là ai chứ?

Anh là cháu đích tôn của danh môn vọng tộc Thẩm gia ở Bắc Kinh, còn là tổng tài có khối tài sản hàng nghìn tỷ.

Người khác chỉ vô đụng vào thôi cũng có thể gặp họa.

Huống hồ là tôi, dám tát thẳng mặt trước bao người.

Cả bữa tiệc khi đó còn im bặt một lúc, không ai dám lên tiếng.

Hơn nữa, ai ai cũng biết, Thẩm Kinh Châu và Đường Oánh mới là một đôi trời sinh, họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Huống chi lúc đó ông nội Đường mới mất, Đường Oánh đang đau buồn, chỉ dựa vào vai khóc một chút, cũng chẳng phải chuyện quá đáng.

Vậy mà tôi lại ngạo mạn đến mức ra tay tát người.

Lại còn tát vào mặt Thẩm Kinh Châu.

Tóm lại, cái tát ấy vang dội bao nhiêu, thì kết cục của tôi thảm bấy nhiêu.

Nhà họ Giang đã sụp đổ từ lâu, nhà họ Thẩm chẳng qua là nể xưa giữa hai bên, mới miễn cưỡng để tôi trèo cao mà gả vào Thẩm gia.

Vậy mà tôi lại không biết thu liễm tính khí, còn dám đánh Thẩm Kinh Châu.

Không chỉ Thẩm Kinh Châu không thể dung thứ tôi.

Cả Thẩm gia cũng không thể chấp nhận tôi.

Khi Thẩm Kinh Châu đưa ra đơn ly hôn, tôi đã cầu xin khắp các bậc trưởng bối trong Thẩm gia, xin đừng ly hôn.

Nhưng không một ai đứng về phía tôi.

Không những thế, Thẩm gia còn ra tay, nuốt chửng công ty duy nhất còn lại của nhà họ Giang.

Tất cả bọn họ đều bắt tôi phải trả giá cho cái tát ấy.

Về sau, tôi ra ngoài một chuyến, đến khi quay lại, tất cả biệt thự của Thẩm gia đều đã xóa dấu vân tay của tôi.

Cho dù tôi không đồng ý ly hôn, cũng không thể bước chân vào cổng Thẩm gia nữa.

Lúc ấy tôi còn rất cứng đầu.

Đứng dưới trời nắng gắt suốt ba ngày ba đêm, khẩn cầu Thẩm gia mở cửa, tôi đã sai rồi.

Nhưng ai ai cũng tránh tôi như tránh dịch bệnh.

Tối ngày thứ ba, một cơn mưa lớn kéo dài cả đêm, tôi cứ thế đứng trong mưa cả một đêm.

Bảo vệ đứng trong chòi canh thấy cảnh đó, chỉ biết thở dài lắc đầu.

Hôm sau, mưa ngừng.

Tôi cố gắng đậy cổ họng khô rát như lửa đốt.

“Làm ơn báo với nhà họ Thẩm, tôi đồng ý ký tên rồi.”

Cánh cổng mở ra.

Cuối cùng tôi cũng bước vào.

Trong đại sảnh là bản thỏa thuận ly hôn đã đặt sẵn, cùng với cây bút.

Tôi ôm lấy thân thể ướt sũng, bước tới, cầm bút lên, ký tên mình.

Thư ký nhanh chóng thu lại tài liệu.

“Cô Thẩm, mời lên lầu thu dọn đồ đạc.”

Cứ như , tôi trong bộ dạng chật vật, kéo hai vali hành lý rời khỏi Thẩm gia.

Thật ra, quan hệ giữa tôi và Thẩm Kinh Châu trong hôn nhân vốn đã rất tệ.

Ngay từ đầu, cả thành phố đều biết là tôi thích ấy, còn ấy thì chẳng chút lòng.

Nói chính xác hơn, cả tôi và Đường Oánh đều thích Thẩm Kinh Châu.

Nhưng tôi và ta vốn là khắc tinh, từ hồi mẫu giáo đã từng đánh nhau.

Cách chúng tôi thể hiện cảm với Thẩm Kinh Châu cũng khác nhau.

Tôi theo đuổi một cách thẳng thắn.

Còn Đường Oánh thì thuộc kiểu kín đáo, dịu dàng.

Người xưa có câu: “Gái theo trai cách tấm màn thưa.” Nhưng thực tế không hề như thế, tôi đã theo đuổi Thẩm Kinh Châu rất công khai, chưa từng rung .

Chỉ là, khi tôi còn nhỏ, nhà họ Giang vẫn còn rất quyền thế, là lựa chọn con dâu tốt nhất cho Thẩm gia.

Về gia thế, tôi hơn hẳn Đường Oánh.

Về quan hệ hợp tác giữa hai nhà, các bậc trưởng bối cũng từng có ý nhắc đến việc chờ tôi và Thẩm Kinh Châu lớn lên, sẽ kết thành thông gia.

Năm xưa, Thẩm gia không ngờ rằng nhà họ Giang sau này lại sa sút thảm đến thế.

Nhưng lời năm xưa đã lan truyền trong giới thượng lưu.

Đó cũng là lý do vì sao sau này Thẩm Kinh Châu vẫn cưới tôi.

Trong giới thượng lưu, lời đã ra, cũng là một dạng danh dự.

Nếu vì nhà họ Giang sa sút mà Thẩm gia không muốn cưới nữa, thì chẳng phải sẽ khiến Thẩm gia mang tiếng quá thực dụng hay sao?

, khi tôi đã không còn dám hy vọng nữa, Thẩm gia chủ đến cầu hôn, tôi đến rơi nước mắt.

Cũng chỉ là vì giữ thể diện mà cưới tôi vào.

Sau cánh cửa đóng lại, các trưởng bối Thẩm gia đương nhiên không hề xem trọng tôi.

Mà tôi khi ấy lại lạnh lùng, kiêu ngạo.

Không biết lấy lòng.

Trong hôn nhân, tôi luôn đối đầu với Thẩm Kinh Châu.

Tôi dốc hết tâm trí để vui, vĩnh viễn luôn là gương mặt lạnh lùng như băng. Đôi lúc tôi còn nổi nóng, trách không tôi.

Nhưng nghĩ lại, những lời tôi khi ấy thật nực .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...