5
Vốn dĩ chưa từng tôi, mà tôi còn không hiểu, còn tưởng rằng tôi nên mới cưới.
Cho đến khi cái tát kia dẫn đến cuộc ly hôn ép buộc, tôi mới nhận ra, cuộc hôn nhân này là gì.
Thẩm gia vẫn luôn đợi tôi phạm sai lầm, để danh chính ngôn thuận mà đá tôi ra ngoài.
Như , Thẩm gia sẽ chẳng mang tiếng gì, đã cưới rồi, là do con nhà họ Giang không biết tự lượng sức.
Nhà họ Giang sụp đổ.
Tôi không xu dính túi, đành bắt xe khách về vùng quê nơi bà ngoại tôi sinh sống.
Chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện mình mang thai.
Ban đầu tôi định bỏ, một đứa trẻ không có cha, sinh ra cũng không thể hạnh phúc. Nhưng bác sĩ thể trạng tôi yếu, nếu thai thì sau này sẽ không còn khả năng mẹ nữa.
Tôi vốn đã nhà tan cửa nát, lòng càng thêm mơ hồ hoang mang.
Tôi nghĩ mình sẽ không kết hôn nữa, bà ngoại cũng đã già, tôi muốn trên đời này vẫn còn một người thân bên cạnh.
Cuối cùng tôi lặng lẽ sinh ra Tiểu Bối.
Khi ly hôn, thư ký đã truyền đạt lại lời của Thẩm Kinh Châu:
Anh không muốn thấy tôi xuất hiện ở Bắc Kinh nữa.
Tôi không dám quay lại Bắc Kinh, ở vùng quê tìm một công việc dạy học nguyện.
Lương rất thấp, ở quê thì đã xem như là một công việc khá ổn rồi.
Cứ như , tôi chắt bóp từng đồng, cuối cùng cũng nuôi lớn Tiểu Bối đến ba tuổi.
Nhưng trong một buổi lên lớp, tôi đột nhiên ngất xỉu, đến khi tỉnh lại thì đang ở bệnh viện.
Đồng nghiệp không dám thẳng vào mắt tôi.
Thì ra tôi mắc ung thư dạ dày giai đoạn nặng, thời gian không còn nhiều.
Tôi lập tức sụp đổ.
Tại sao lại như ?
Tiểu Bối phải sao đây?
Bà ngoại thì đã tóc bạc trắng, hoàn toàn không có khả năng nuôi dưỡng Tiểu Bối.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ còn cách đưa Tiểu Bối trở về bên cạnh Thẩm Kinh Châu.
Nhưng không ngờ, đến cổng tập đoàn Thẩm thị, lại thấy một cảnh tượng ấm áp giữa Thẩm Kinh Châu và Đường Oánh.
Tôi và Đường Oánh xưa nay không hợp, từ nhỏ đã từng đánh nhau, ta sao có thể chấp nhận Tiểu Bối , tôi không dám giao Tiểu Bối cho Thẩm Kinh Châu nữa.
Trong tiệm hamburger: “Mẹ ơi, kia chẳng phải là ba trong ảnh sao?”
Khi quyết định đưa Tiểu Bối quay về, tôi đã lấy tấm ảnh cưới của tôi và Thẩm Kinh Châu trong điện thoại ra, để con bé biết người sắp nhận cha là ai.
Nhưng khoảnh khắc đó, tôi lại không dám nữa.
Tôi dẫn Tiểu Bối đi ăn hamburger, thứ mà con bé chưa từng ăn, coi như là bữa tiễn biệt.
Cuối cùng, tôi vẫn nắm tay con bé quay về vùng quê.
Nhưng sau đó, vẫn không thể cầm cự .
Bệnh tôi chuyển biến xấu.
Không thể tiếp tục đi dạy, nằm liệt trên giường, ngay cả bữa cơm cho Tiểu Bối tôi cũng không thể nấu nổi.
Tôi lại đưa Tiểu Bối đi tìm Thẩm Kinh Châu.
Thế , còn chưa kịp lên xe buýt, tôi đã liên tục nôn ra máu.
Nhận ra điều gì đó, tôi vội vàng ôm chặt lấy Tiểu Bối.
Tôi biết… đây là cái ôm cuối cùng rồi.
Tiểu Bối lau máu giúp tôi, nước mắt nhòe cả mặt: “Mẹ ơi, mẹ sao ?”
Tôi run rẩy lôi mảnh giấy từ túi áo ra, nhét vào tay con bé.
“Tiểu Bối, đưa cái này cho trưởng thôn, sau này… nhờ ông ấy dẫn con đi tìm ba, biết không?”
Tiểu Bối ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở: “Không cần đâu mẹ, con không đi tìm ba đâu.”
“Con chỉ cần mẹ thôi.”
“Con chỉ muốn có mẹ.”
Nhưng vào khoảnh khắc ý thức tôi biến mất, tôi chỉ có thể đưa tay lên, khẽ chạm vào má con bé.
“Tiểu Bối… mẹ … con…”
Theo cú ngã xuống của tôi, là cảnh Tiểu Bối tuyệt vọng vuốt má tôi.
“Mẹ ơi…”
Nhưng tôi không thể nào vuốt lại gương mặt con bé nữa.
Tiểu Bối thân của mẹ…
Tôi thấy rất nhiều người xúm lại, đưa Tiểu Bối và tôi về nhà.
Dưới sự sắp xếp của trưởng thôn, họ tổ chức lễ tang cho tôi.
Cuối cùng, một chiếc hộp nhỏ trao vào tay Tiểu Bối đang khoác trên người mảnh vải tang trắng.
Con bé ôm chiếc hộp ấy, khóc mãi không ngừng.
Người ta bảo với con bé, bên trong đó chính là mẹ.
Nhưng suốt ba tháng liền, con bé vẫn không theo lời tôi, không đưa mảnh giấy cho trưởng thôn, cũng không đi tìm ba.
Hằng ngày ở bên bà ngoại đã lẫn nặng, nương tựa vào nhau mà sống.
Lúc không gì.
Nó chỉ ôm chặt chiếc hộp tro cốt của tôi, ngồi thẫn thờ.
Khi tôi phát hiện con bé đánh mất mảnh giấy, tôi càng lo lắng hơn.
Cho đến một tháng sau.
Con bé đặt chiếc hộp lên bàn thờ tôi.
Rồi bước đến bên cạnh bà ngoại đang mê man ngủ.
“Bà ngoại, con đi tìm ba đây. Tìm ba rồi, con sẽ quay về thăm bà.”
Con bé cứ thế một mình rời nhà, lặng lẽ trèo lên chiếc xe khách đi Bắc Kinh.
Tiểu Bối của tôi rất thông minh, rất ngoan, tôi chỉ dẫn con bé đi một lần, mà con bé đã nhớ đường.
Hôm nay.
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/linh-hon-cua-vo-cu/chuong-6
Bạn thấy sao?