Linh Hồn Của Vợ [...] – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/linh-hon-cua-vo-cu/chuong-1

6

Thẩm Kinh Châu bất ngờ đưa Đường Oánh về biệt thự.

Tôi sững người.

Bụng Đường Oánh đã nhô lên tròn trĩnh, chắc đã mang thai sáu tháng.

Tôi bắt đầu lo lắng cho hoàn cảnh của Tiểu Bối.

Làm sao đây? Đường Oánh sẽ ở lại đây sao? Liệu ta có xung đột với Tiểu Bối không?

Tiểu Bối cũng đang rụt rè đứng ở cầu thang, vì lạ nên không dám bước xuống.

Vú Vương bưng một đĩa trái cây lớn sắp đặt đẹp mắt mang lên.

Thẩm Kinh Châu đẩy đĩa trái cây lại gần phía Đường Oánh.

“Đây là mấy loại trái cây em thích, ăn nhiều một chút.”

Đường Oánh xoa bụng, gật đầu.

Cô ta xiên một miếng dưa lưới, nhẹ nhàng cắn một miếng.

“Tháng sau mình đi nghỉ dưỡng ở đảo nhé, thật sự có thời gian sao?”

Đi đảo? Thẩm Kinh Châu định đưa Đường Oánh đi nghỉ dưỡng sao?

Tháng sau, Bắc Kinh bước vào mùa sương mù nặng nề, không tốt cho thai phụ. Nhưng trên đảo thì thời tiết ôn hòa, phong cảnh tươi đẹp, đúng là thích hợp để nghỉ dưỡng.

Thẩm Kinh Châu gật đầu: “Anh có thể sắp xếp , đã hứa với em thì không thể thất hứa.”

Đường Oánh mỉm càng dịu dàng hơn, cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve bụng bầu.

“Tuyệt quá, đảo thích hợp để nghỉ ngơi, em tin là đứa bé trong bụng cũng sẽ rất vui.”

Còn tôi thì tim như rỉ máu.

Làm sao bây giờ? Thẩm Kinh Châu vốn đã không thích Tiểu Bối, đợi đến khi đứa bé trong bụng Đường Oánh sinh ra, so sánh hai đứa với nhau, Tiểu Bối lại càng không nhận thương từ ta.

Hơn nữa, nếu Đường Oánh ở lại ngôi nhà này, Tiểu Bối phải sống cùng ta như thế nào?

Tôi đột nhiên hận bản thân ngày xưa tại sao lại không hòa hợp với Đường Oánh.

Tôi lo đến mức tự tát vào mặt mình, hoàn cảnh của Tiểu Bối bây giờ đều là nghiệp do tôi tạo ra.

Ánh mắt của Đường Oánh liếc qua, dừng lại ở Tiểu Bối đang co ro như một cục tròn nhỏ nơi cầu thang.

Cô ta nhíu mày.

Tiểu Bối cảm nhận ánh đó, đôi bàn tay nhỏ càng siết chặt bên đùi.

Tôi vội vung tay, muốn xoay đầu Đường Oánh đi chỗ khác – đừng dọa con bé của tôi nữa.

Nhưng tôi là một linh hồn vô dụng.

Chẳng mấy chốc, Tiểu Bối bất ngờ chạy xuống, chạy thẳng vào bếp.

Con bé đi ?

Tôi đang định đi theo, thì thấy con bé chậm rãi bưng ra một ly trà.

Từng bước từng bước nhỏ, con bé tiến vào phòng khách.

“Cô ơi, mời uống trà.”

Con bé cẩn thận đặt ly trà trước mặt Đường Oánh, rụt rè ta.

Tôi lập tức hiểu con bé đang gì.

Và hành ấy khiến Thẩm Kinh Châu cũng ngẩn người.

Đường Oánh liếc Thẩm Kinh Châu, rồi nhanh chóng đặt nĩa xuống, nâng ly trà lên.

“Cảm ơn con, ngoan quá.”

Cô ta nhấp một ngụm nhẹ, tôi rõ ràng thấy trong ánh mắt đang hạ xuống của ta, lóe lên một tia căm ghét.

Đường Oánh không thể chấp nhận Tiểu Bối, không ngờ Tiểu Bối lại chủ lấy lòng ta.

Thế ánh mắt của Đường Oánh cho thấy, mọi nỗ lực của Tiểu Bối là vô ích.

Tôi càng thêm bất an – Tiểu Bối đã rất hiểu chuyện rồi.

Trong đôi mắt non nớt ấy, tôi thấy nỗi bất an.

Trước đây tôi đã từng với con bé, rằng người này có thể sẽ sống cùng với con sau này, tuyệt đối không chọc giận ta, phải thật ngoan.

Tôi từng nghĩ, nếu Tiểu Bối chủ ngoan ngoãn hơn, có lẽ sẽ có một tia hy vọng.

Ngụm trà mà Đường Oánh nhấp môi khi nãy, chỉ mới chạm nhẹ vào khóe môi, liền đặt xuống.

Tiểu Bối cũng cụp mắt, chuẩn bị quay về phòng mình.

Ở đây, ba không thích con bé, mà “dì mới” cũng chẳng thích con bé.

Điều khiến tôi bất ngờ là, Thẩm Kinh Châu bỗng nhiên lên tiếng.

“Lại đây ngồi ăn trái cây đi, đừng chạy nữa.”

Tiểu Bối quay đầu lại, trong ánh mắt nhỏ bé là vẻ không thể tin , ánh của Thẩm Kinh Châu, quả thực đang hướng về phía con bé.

“Vâng… ba… à, ạ.”

Con bé lập tức chạy trở lại, trèo lên một góc ghế sofa.

Mấy tháng nay, Thẩm Kinh Châu gần như chưa từng chủ chuyện với con bé, giờ đột nhiên gọi con bé lại ăn trái cây, niềm vui đã hiện rõ trên khuôn mặt con bé.

Con bé cũng chưa từng dám gọi “ba”, vừa rồi thậm chí còn vì quá mà suýt gọi ra thành tiếng.

Tiểu Bối ngồi xuống.

Bàn tay đang hạ xuống của Đường Oánh khẽ siết lại thành nắm , ta lập tức buông ra.

Còn chủ xiên một quả dâu tây, tươi đưa cho Tiểu Bối.

“Ngoan lắm, nào, ăn đi.”

Tiểu Bối theo phản xạ liếc Thẩm Kinh Châu, sau đó mới đưa tay nhận lấy:

“Cảm ơn ạ, đẹp lắm.”

Đường Oánh xoa đầu Tiểu Bối, vẫn .

“Dễ thương thật đấy.”

Chỉ là… nước mắt tôi không kìm , cứ thế lặng lẽ rơi xuống.

Tiểu Bối ngoan của mẹ… sao con lại hiểu chuyện đến … mẹ sao lại có một Tiểu Bối ngoan thế này…

Điều khiến tôi ngạc nhiên là, Đường Oánh không ở lại căn nhà này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...