7
Một giờ sau, ta rời đi.
Thẩm Kinh Châu dặn tài xế đưa ta về biệt thự ở đảo Nguyệt.
Đó là khu biệt thự mới trong mấy năm gần đây, tôi không biết là Thẩm Kinh Châu mua cho ta ở, hay là nhà họ Đường tự mua.
Sau khi Đường Oánh rời đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Kinh Châu và Tiểu Bối.
Cả hai cùng ngồi trên một chiếc sofa dài, Thẩm Kinh Châu ngồi ở giữa, còn Tiểu Bối ngồi ở mép ngoài, giữa hai người là một khoảng trống rất lớn.
Thẩm Kinh Châu không lời nào, sắc mặt trầm tĩnh, tôi không thể đoán đang nghĩ gì.
Tình cảnh này khiến Tiểu Bối rất bối rối, đầy bất an.
Khí thế của Thẩm Kinh Châu, không phải người bình thường nào cũng chịu nổi.
Tiểu Bối đặt nĩa xuống.
“Chú ơi, con về phòng đọc truyện tranh đây ạ.”
Con bé leo xuống ghế, chuẩn bị rời đi.
Thẩm Kinh Châu lại lên tiếng: “Con sợ sao?”
Lúc này, một đôi mắt to tròn ngây thơ, thẳng vào mắt .
Tiểu Bối bất an xoắn tay lại.
Thẩm Kinh Châu vẫy tay: “Lại đây.”
Đôi mắt Tiểu Bối thoáng sáng lên, lại nhanh chóng tắt đi — con bé không dám kỳ vọng quá nhiều, đôi chân ngắn bước đến bên cạnh Thẩm Kinh Châu.
Còn chưa kịp đứng gần, Thẩm Kinh Châu đã chủ kéo con bé lại, dang tay ôm gọn con bé vào lòng.
Đôi mắt sâu đen ấy chằm chằm vào con bé.
Ngũ quan của Thẩm Kinh Châu góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, tương phản rõ rệt với chiếc mũi nhỏ xinh của Tiểu Bối.
Tiểu Bối ngồi trên một bên đùi Thẩm Kinh Châu, dùng cánh tay dài ôm trọn lấy con bé.
Trên đùi , Tiểu Bối nhỏ xíu co ro lại, ngón tay xoắn chặt càng thể hiện sự bất an.
Con bé khao khát cha ôm, lần đầu tiên ôm vào lòng, rõ ràng là con bé căng thẳng đến cực độ.
Thẩm Kinh Châu nuốt một ngụm: “Vừa rồi lúc gọi con lại ngồi ăn trái cây, con gọi là gì?”
Ngón tay Tiểu Bối đỏ ửng vì siết chặt, một lúc sau, con bé mới ngập ngừng, cẩn thận đáp:
“Chú ạ.”
“Chú?”
“Trước chữ ‘’, con gọi là gì?”
Lần này, Tiểu Bối mím chặt đôi môi nhỏ, càng không dám trả lời.
Thấy Thẩm Kinh Châu vẫn đang chờ câu trả lời.
Con bé lí nhí mấp máy môi, rồi cúi gằm đầu xuống.
“Là… ba… ba ạ.”
Tiếng gọi đó vang lên, khiến đại sảnh vốn đã yên tĩnh lại càng yên ắng hơn nữa.
Vú Vương đang lau dọn trong sảnh cũng khựng lại.
Tôi cũng không dám thở mạnh, hồi hộp chờ đợi phản ứng của Thẩm Kinh Châu.
Phản ứng của , sẽ quyết định đến cảnh sắp tới của Tiểu Bối – là tốt hay là xấu.
Anh rõ ràng khựng lại, trong mắt là tầng tầng lớp lớp cảm khó phân, ánh rời khỏi người Tiểu Bối, dừng lại nơi khung cửa sổ sát đất, hướng về phương xa.
Lẽ nào… không thể chấp nhận?
Tôi căng thẳng tột độ.
Rõ ràng đã không còn trái tim, mà lại cảm giác như tim mình đang đập thình thịch.
Nhưng người bất an hơn tôi, là Tiểu Bối trong vòng tay – đôi chân nhỏ buông thõng đang khẽ run lên từng hồi.
Đó là một dáng vẻ như thể con bé vừa ra đại họa, sợ hãi tột cùng.
Bất chợt, Thẩm Kinh Châu cúi mắt xuống, dùng đầu ngón tay vén lọn tóc lòa xòa sau tai Tiểu Bối, nhẹ nhàng luồn ra sau tai bé:
“Trưa con muốn ăn gì? Để bảo dì Vương cho.”
Đôi mắt đen nhánh như kim cương của Tiểu Bối lập tức sáng bừng lên.
Con bé không dám tin mà ngước Thẩm Kinh Châu.
Đó rõ ràng là biểu cảm: ba đã chấp nhận con rồi sao?
Khuôn mặt lạnh băng của Thẩm Kinh Châu cuối cùng cũng tan chảy, cong môi :
“Vẫn chưa nghĩ ra à? Muốn ăn gì nào?”
Tiểu Bối càng thêm thoải mái, đôi mắt nhấp nháy liên tục, cuối cùng còn chủ tựa đầu vào ngực Thẩm Kinh Châu.
Miệng nhỏ thì thầm, lại gọi thêm một lần nữa:
“Ba ơi…”
Tôi mừng đến rơi nước mắt.
Tốt quá rồi… hôm nay Đường Oánh xuất hiện, tôi cứ ngỡ là địa ngục bắt đầu, nào ngờ… quan hệ giữa Tiểu Bối và Thẩm Kinh Châu lại bước một bước dài đến .
Kể từ hôm đó, quan hệ giữa Thẩm Kinh Châu và Tiểu Bối bắt đầu cải thiện.
Thẩm Kinh Châu sắp xếp cho Tiểu Bối vào học mẫu giáo.
Ban ngày, con bé đến trường.
Tuy nhiên, cũng chỉ là “cải thiện”.
Thẩm Kinh Châu vốn là một tảng băng sống, sự chán ghét dành cho tôi vẫn sâu như cũ.
Còn với Tiểu Bối, chỉ cho phép con bé gọi mình là “ba”.
Đôi khi có hỏi han vài câu.
Những cử chỉ thân mật hơn thì gần như không có.
Phần lớn thời gian, Tiểu Bối vẫn rất sợ .
Bài tập giáo giao cần chữ ký của phụ huynh, con bé thường đứng trước cửa phòng việc rất lâu, bước từng bước nhỏ đầy lưỡng lự, mãi mới lấy hết can đảm mang vào.
“Ba ơi… con cần ba ký tên ạ.”
Mà phần lớn thời gian, Thẩm Kinh Châu đều rất bận, chỉ ký rồi đưa lại cho con bé.
Con bé cầm lấy, chạy ra ngoài.
Căn biệt thự này quá lớn, quá lạnh lẽo.
Bạn thấy sao?