Linh Hồn Của Vợ [...] – Chương 8

8

Khi tôi nhận ra Tiểu Bối ngày càng hay ngẩn người, tôi bắt đầu lo lắng.

Nhất là dạo gần đây, con bé ngủ thường xuyên mơ thấy tôi, hay thì thầm “mẹ ơi…” trong mơ.

Rồi nửa đêm bật dậy, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Tôi cứ nghĩ con bé đã dần quên tôi rồi, nào ngờ, trong mộng vẫn gọi tên tôi mà rơi lệ.

Tim tôi đau như thắt lại.

Có rất nhiều lần, tôi cảm giác con bé cứ chằm chằm vào phòng việc của Thẩm Kinh Châu, như muốn đến điều gì đó với .

Nhưng mỗi khi đến gần cửa, con bé lại không dám vào.

Đặc biệt là…

Hôm ấy khi Trần Thực đến, trong phòng việc như bốc hỏa.

Tôi bay vào xem mới phát hiện, họ đang nhắc đến tên tôi.

“Cậu xem, người đàn bà này, rốt cuộc đang chơi trò gì với tôi ?

Con thì đã đưa về lâu như rồi, mà ta còn không chịu quay lại.

Ít nhất cũng nên đến con một cái chứ, trên đời này sao lại có người mẹ vô như ta?”

Thẩm Kinh Châu lại mạnh xuống bàn, tức giận không kìm .

“Giang Tuế – người đàn bà này đúng là đáng chết. Không đúng, ta căn bản không phải là đưa con về.

Cô ta là vứt con đi!

Còn nhớ cảnh Tiểu Bối bẩn thỉu cắn bánh bao mốc meo không?

Rõ ràng là ta bỏ mặc con để đi sống tiêu dao sung sướng.

Cái loại người như ta… thật sự độc ác quá mức.”

Cửa phòng việc khép hờ.

“Thẩm tổng.” – Trần Thực lên tiếng.

Thẩm Kinh Châu sải bước mở toang cửa ra.

Vừa vặn đụng phải Tiểu Bối đang đứng gần bên ngoài.

Tiểu Bối lại co người lại thành một cục, nước mắt đầy mặt.

Ngọn lửa giận trong người Thẩm Kinh Châu đang bốc lên dữ dội cũng lập tức sững lại.

Tiểu Bối siết chặt bàn tay nhỏ xíu, lí nhí trong miệng:

“…Đừng mắng mẹ con…”

Nhưng vừa ngẩng lên bắt gặp ánh mắt dữ dội của Thẩm Kinh Châu, con bé lập tức quay đầu bỏ chạy về phòng mình, đóng sầm cửa lại.

Thẩm Kinh Châu và thư ký đều sững sờ.

Trần Thực đầy nghi hoặc và đau lòng:

“Tiểu tiểu thư bị sao chứ?”

“Thẩm tổng, hay là để tôi điều tra xem phu nhân… à không, phu nhân cũ hiện đang ở đâu.

Nhìn tiểu tiểu thư như , chắc là cũng rất nhớ ấy.”

Nhưng Thẩm Kinh Châu vẫn về hướng Tiểu Bối chạy đi, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.

Không một lời.

Cuối cùng, trong đêm khuya lạnh lẽo, cắn răng :

“Không cần.

Cô ta không xứng đáng ai quan tâm.

Cô ta dám vứt bỏ cả đứa con của mình, thì cho dù sau này quay về, muốn gặp con, tôi cũng sẽ không để ta thấy mặt con bé.”

Đêm đó, Tiểu Bối ôm gối.

Đôi vai nhỏ run rẩy, khóc mãi không ngừng.

“Mẹ ơi, ba đã hiểu lầm mẹ rồi… Con… con có thể với ba là mẹ không còn nữa không?”

“Nhưng mẹ từng dặn con, tuyệt đối không chủ nhắc đến mẹ với ba…”

Con bé khóc đến bất lực, tôi chỉ muốn ôm chặt con vào lòng.

Nhưng dù tôi có nhào đến, cũng chỉ là làn khói nhẹ lướt qua thân thể nhỏ bé ấy.

Bảo bối của mẹ, đừng khóc nữa… không?

Con nhất định phải khỏe mạnh nhé, đừng nhớ mẹ nữa…

Ở trường mầm non hãy chơi vui vẻ với bè… có không?

Hôm đó, Tiểu Bối theo dì Vương xuống nhà kho dưới tầng hầm.

Bất ngờ ôm ra một chiếc khăn lụa.

Con bé ôm chặt không buông.

Dì Vương thấy chiếc khăn bám đầy bụi, quá dơ, định giật lấy.

Nhưng Tiểu Bối cố chấp ôm không chịu buông tay.

“Con ngửi thấy trên khăn… có mùi của mẹ.”

Dì Vương sững người.

Chiếc khăn đó, đúng là tôi để lại ở biệt thự từ trước.

Tôi đã bật khóc.

Tối hôm đó, Thẩm Kinh Châu trở về, cũng thấy chiếc khăn ấy.

Anh chê bẩn, bảo dì Vương vứt đi ngay.

Dì Vương nhỏ giọng kể lại chuyện xảy ra ban ngày.

Thẩm Kinh Châu lập tức chết lặng.

Cuối cùng, hai người – một lớn một nhỏ – cùng đứng yên lặng thật lâu.

Thẩm Kinh Châu bất ngờ chủ bước đến, ôm lấy Tiểu Bối đang ngồi ôm khăn thất thần trên sofa.

Đêm hôm đó, Thẩm Kinh Châu ôm Tiểu Bối trong lòng, ngẩn người đến tận nửa đêm.

Dưới ánh đèn dìu dịu, là hai bóng dáng – một lớn một nhỏ – lặng lẽ ngồi bên nhau.

Cảnh tượng ấy khiến lòng tôi đau nhói.

Thoắt cái đã đến tiết Thanh Minh.

Tiểu Bối vẫn thường xuyên ngẩn người, khiến tôi càng thêm lo lắng.

Tiểu Bối rốt cuộc bị sao ?

Tôi lo lắng con bé có vấn đề về sức khỏe, cũng sợ là con bé bị trầm cảm.

Tóm lại…

Con bé thật sự rất đơn trong ngôi nhà này.

Vốn dĩ đã không còn mẹ, ba lại luôn bận rộn.

Ngoài vài câu trò chuyện với dì Vương, phần lớn thời gian Tiểu Bối chỉ ở một mình — một mình bài tập trong phòng, một mình chơi.

Nhưng chơi xong, viết xong, con bé lại ngồi ngây người ra đó, ánh mắt lạc lõng vô hồn.

Trong ngôi nhà này, cả Thẩm Kinh Châu lẫn dì Vương đều bận rộn, không ai nhận ra sự thay đổi bất thường của Tiểu Bối.

Phải sao đây?

Tiểu Bối của mẹ…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...