Linh Hồn Của Vợ [...] – Chương 9

9

Mẹ lo cho con lắm.

Ngoài sân có tĩnh.

Tiểu Bối nghe thấy, liền chạy ra ngoài.

Con bé thấy rất nhiều người lạ.

Là các trưởng bối nhà họ Thẩm.

Và một số vật dụng dùng để đi tảo mộ.

Tảo mộ của Thẩm gia xưa nay đều rất trang trọng và nghiêm ngặt.

Ai nên đến thì nhất định phải có mặt.

Tập hợp lại, xe nối thành hàng dài, từ từ tiến vào nghĩa trang nhà họ Thẩm trên núi Thanh Sơn.

cha Thẩm, mẹ Thẩm đều đã tới.

Cả ông nội, bà nội đầu tóc bạc trắng của Thẩm Kinh Châu cũng có mặt, cùng với một vài bác và trong nhà.

Thẩm Kinh Châu cũng ở đó.

Mọi người đều mặc trang phục tang lễ nghiêm trang màu đen.

Các trưởng bối nhà họ Thẩm đều ý đến Tiểu Bối chạy ra.

Nhưng lại không hề tỏ ra thân thiết với con bé.

Bọn họ không thích đứa trẻ mà tôi sinh ra, không đến chuyện tôi đã ly hôn — ngay cả nhà họ Giang cũng đã sụp đổ, trong giới thượng lưu không còn ai nhắc đến họ Giang nữa.

Tôi còn sinh con cho Thẩm gia, đứa trẻ này, thân phận chẳng khác gì vết nhơ.

Họ càng cho rằng tôi tâm cơ sâu nặng, muốn lợi dụng đứa trẻ bàn đạp quay lại Thẩm gia.

Giữa đám đông đông nghịt.

Tiểu Bối rụt rè về phía Thẩm Kinh Châu đang phân phó mọi việc.

Thẩm Kinh Châu hiện giờ là người có năng lực nổi bật nhất trong Thẩm gia.

Việc sắp xếp tảo mộ lần này đều do trực tiếp phụ trách.

Sau khi dặn dò vài câu, các bác lui về sau một bước.

Thẩm Kinh Châu quay đầu lại, lúc ấy mới thấy Tiểu Bối vừa chạy ra.

Tiểu Bối rụt rè mở miệng:

“Ba ơi… ba đi đâu ạ?”

Lúc này Tiểu Bối vẫn chưa buộc tóc, mái tóc mềm mỏng vì thiếu dinh dưỡng khi còn ở với tôi, rũ xuống vai, lưa thưa, yếu ớt.

Dì Vương vẫn chưa kịp chăm chút cho con bé.

Thẩm Kinh Châu thoáng sững lại.

Mọi người cũng về phía Tiểu Bối đang đứng ở cửa.

Anh dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng ánh mắt chuyển sang cha Thẩm, mẹ Thẩm đầy nghiêm nghị.

mẹ Thẩm mặt không cảm , lên tiếng trước:

“Nó còn nhỏ thế, không cần đi đâu.”

cha Thẩm không gì.

Thẩm Kinh Châu siết chặt quai hàm, ánh mắt cũng trở nên căng thẳng, dường như vẫn đang cân nhắc.

Nhưng Tiểu Bối lại với ánh mắt tha thiết khẩn cầu.

Cuối cùng, Thẩm Kinh Châu vẫy tay, ra hiệu bảo Tiểu Bối lại gần.

Con bé chạy lon ton xuống bậc thềm, đi về phía .

Anh lập tức nắm lấy tay con bé, gọi dì Vương:

“Dẫn tiểu thư đi rửa mặt, thay quần áo.”

Ngay sau đó, Thẩm Kinh Châu cũng nhận lấy một bộ đồ tang màu đen dành cho trẻ con do người khác đưa tới.

Dì Vương dẫn Tiểu Bối vào nhà thay đồ.

mẹ Thẩm lập tức quay sang Thẩm Kinh Châu.

“Dẫn con bé theo gì? Mẹ nó vốn đã không còn là người Thẩm gia nữa rồi.”

Thẩm Kinh Châu chỉ ngẩng mắt lên, giọng trầm thấp:

“Mẹ nó không phải, ba nó thì có.”

Tôi sững sờ. Thẩm Kinh Châu vốn là người rất hiếu thuận, lần này lại hiếm khi tỏ thái độ cứng rắn.

mẹ Thẩm ngẩn ra một lúc, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Con… con đã giám định chưa? Theo mẹ biết thì con đâu có giám định giữa con và đứa bé đó, con chỉ giám định giữa đứa bé và Giang Tuế thôi mà.”

Ánh mắt Thẩm Kinh Châu thoáng nổi sóng đen lạnh lẽo:

“Chẳng phải chính mẹ đã đi rồi sao?”

mẹ Thẩm nhất thời nghẹn lời.

Đúng .

Kể từ sau khi biết Tiểu Bối là con tôi, lại còn Thẩm Kinh Châu nuôi dưỡng, mẹ Thẩm càng không ngồi yên .

Dù gì cũng đã ly hôn, con của tôi chưa chắc đã là con của Thẩm Kinh Châu.

Bà ta lén đến biệt thự, lấy trộm tóc của Thẩm Kinh Châu, rồi lén nhổ một sợi tóc của Tiểu Bối, mang đi xét nghiệm.

Kết quả xét nghiệm cho thấy đúng là con ruột, nếu không thì mẹ Thẩm đã sớm đuổi Tiểu Bối đi rồi.

Chỉ là tôi không ngờ, Thẩm Kinh Châu lại biết rõ chuyện mẹ Thẩm từng tự đi giám định.

Ván cờ lần này, mẹ Thẩm đã thua.

Dì Vương dắt Tiểu Bối bước ra.

Thẩm Kinh Châu dắt tay Tiểu Bối, ra lệnh:

“Xuất phát.”

Cả đoàn người đông đúc lần lượt lên xe trong đội xe Bentley xếp hàng dài thành một dãy chữ nhất.

Thẩm Kinh Châu dắt Tiểu Bối lên xe thứ ba.

Khi đoàn xe chuẩn bị rời khỏi nội thành.

Đột nhiên dừng lại.

Thẩm Kinh Châu hạ kính xe xuống:

“Sao ?”

Tiểu Bối cũng theo ra ngoài.

“Thẩm tổng, có một lẵng hoa bị sâu cắn, không đẹp lắm.”

Người nọ giơ giỏ hoa lên cho Thẩm Kinh Châu xem.

Thẩm Kinh Châu liếc qua một cái, rồi sang cửa tiệm hoa ven đường.

“Đổi đi.”

Người kia lập tức gật đầu, đi thay hoa.

Thẩm Kinh Châu cũng mở cửa xe bước xuống.

Tiểu Bối như đang suy nghĩ gì đó, liền nhờ tài xế mở cửa, rồi cũng xuống xe theo.

Con bé khẽ chạm vào tay Thẩm Kinh Châu, ngẩng đầu lên hỏi:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...