Lỡ Gửi Nhàm Tin [...] – Chương 5

18

Tôi giả chết ở cuộc trò chuyện với Từ Chu Dã suốt hai tiếng đồng hồ, thế mà tin nhắn của vẫn tiếp tục nhảy lên.

“Sao em vẫn chưa đến?”

“Anh đợi đến mức hoa cũng tàn rồi.”

“Anh tắm xong hết rồi.”

Ba tin nhắn nhảy thẳng vào mặt tôi.

Người đàn ông này không có chút tự nhận thức nào sao?

Tôi tiếp tục giả chết.

Lúc ly hôn mà chặn luôn thì đâu ra mấy pha xấu hổ thế này.

Giờ mà chặn thì lại giống như tôi có gì mờ ám.

Một tiếng sau, tôi dọn dẹp đồ đạc xong xuôi.

Cũng chẳng có gì nhiều để mang, đồ như quần áo, bàn chải đánh răng ở chỗ Phương Giai đều có sẵn cả, khỏi cần mang theo.

Thay bộ đồ rộng rãi, đeo túi nhỏ, ra khỏi nhà.

“Uầy, xe ai trời, Rolls-Royce Phantom luôn hả?”

Chiếc xe này tôi chỉ từng thấy trên tivi, đại gia nào đậu ngay trước cửa nhà tôi trời?

Tôi chụp một tấm gửi cho Phương Giai.

“Bé , khi nào mày mới mua con này tặng tao? Tao thèm quá, hu hu hu~”

“Cút!”

Tôi bĩu môi — ông trời ơi, mau cho thân của con trúng số đi mà.

Vừa định quay lưng rời đi, thì nghe thấy một giọng quen thuộc mà đã lâu không nghe.

“Chu Mặc!”

Tôi cứng đờ người quay đầu lại — Từ Chu Dã sao lại ở đây?

“Sao lại đứng trước cửa nhà em?”

“Em mãi không đến, nên đến tìm em.”

Anh à, từ lúc tôi gửi tin nhắn đến giờ đã hơn ba tiếng rồi đó.

Người lớn với nhau rồi, tôi còn phải rõ ràng nữa sao?

A a a a!!

“Anh…”

Ánh mắt dừng lại nơi bụng tôi.

Dù đã mặc đồ rộng, vẫn không che vòng bụng đang ngày càng rõ ràng.

Chân mày lập tức nhíu lại.

“Anh cảm thấy… em nợ một lời giải thích đấy.”

19

Lúc này, tôi nên gì đây?

Bụng mang dạ chửa lại vô gặp chồng cũ — ai vào chẳng nghĩ đứa con trong bụng là của ta chứ?

Emmmm…

Thật ra đúng là con ta.

Tôi liếc trộm Từ Chu Dã một cái.

Má ơi, cái mặt như muốn ăn thịt người.

Trong lòng tôi ấm ức — rõ ràng là có người khác ở ngoài, khiến tôi mang thai còn phải đơn phương ly hôn.

Vậy mà giờ lại ra vẻ tôi là người có lỗi?

Tại sao tôi lại phải giải thích với ?

Anh xứng sao?

“Biến đi cho nước nó trong!”

Tôi rưng rưng nước mắt, ngẩng cổ, né qua người mà đi.

Từ Chu Dã nắm lấy tay tôi, từ phía sau ôm tôi lại.

“Vợ à, thật sự rất nhớ em.”

“Đàn ông miệng chó không mọc lời tốt đẹp. Tin , tôi là chó.”

“Anh chưa từng đồng ý ly hôn mà.”

“Ha, không đồng ý, sao giờ tôi độc thân? Tôi kết hôn với ma chắc? Ly hôn với quỷ hả?”

Tôi bật .

“Đồng chí Chu Mặc, là nhất quyết đòi ly hôn, còn bày ra vẻ nếu không ly thì sống không nổi, nên tôi mới buộc phải ký!”

“Ồ ồ, là lỗi tại tôi à?”

“Anh thấy cái miệng ấy, dùng để chuyện đúng là phí của trời, chi bằng dùng vào việc khác còn có ích hơn.”

Tôi mặt đỏ bừng, trong đầu hiện lên hình ảnh của một đêm — thậm chí là nhiều đêm.

“Hứ, cũng thế thôi.”

Từ Chu Dã, cái đồ chó không biết xấu hổ, chẳng thèm lời nào, trực tiếp đè tôi lên xe mà trao cho một nụ hôn kiểu Pháp cháy bỏng.

“Ưm… Ư… Ưm…”

Ban đầu tôi chống cự quyết liệt, ta quá hiểu cơ thể tôi.

Chẳng bao lâu sau, tôi mềm nhũn, đầu óc mơ hồ.

Ngã gục dưới chiếc quần tây của ta.

Anh nhẹ nhàng vuốt má tôi, giọng khàn khàn thì thầm:

“Giờ thì biết cái miệng có thể dùng gì chưa?”

“Không biết cũng không sao, có thể dạy đến khi em biết thì thôi.”

Tôi ánh mắt mơ màng, nghe lời thì gương mặt như hiểu như không.

Ánh mắt Từ Chu Dã lại càng tối thêm vài phần.

Anh đưa tay tháo hai chiếc cúc áo trên cùng của tôi, mở cửa ghế sau xe rồi đẩy tôi vào trong.

Tôi nằm đó, ???

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

 

Chuẩn bị… chuyện không dành cho thiếu nhi à?

Tôi còn đang mang thai mà??

20

Có vẻ như ta đã cố nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa.

Từ Chu Dã cố kiềm chế tác, đôi tay và đôi môi run rẩy dịu dàng lướt qua da thịt tôi.

Tôi: ???

Tôi bắt đầu hoảng rồi, vội vàng đẩy ra.

Tuy tôi đúng là LSP (ham sắc), mà!

Khoan đã, đợi đã!

“Từ Chu Dã, khoan đã…”

“Anh bây giờ… không đợi nổi nữa rồi.”

Anh thở hổn hển phía trên tôi.

Tôi sợ muốn chết, giọng run rẩy gần như bật khóc:

“Em… em đau bụng…”

Từng cơn đau quặn thắt bụng dưới.

Tôi vừa dứt lời… thì ngất đi.

21

Lúc tôi tỉnh lại, đã nằm trong nhà của Từ Chu Dã.

Tầm dần dần từ mờ ảo trở nên rõ ràng.

Từ Chu Dã đang chuyện với ai đó, tôi cố gắng lắng nghe, gồng hết sức định trở mình.

Nhưng cơ thể nặng như đổ chì, chẳng nhúc nhích nổi.

Từ Chu Dã liếc về phía tôi một cái.

Rõ ràng là mắt chạm mắt rồi, lại vờ như không thấy.

Ngay sau đó, có một người bước vào.

Tôi nhận ra người đó.

Là Hạ Nhan.

Cô ta đi tới, cúi người tôi, trong mắt đầy vẻ chế giễu.

Hai người họ thản nhiên ôm nhau hôn thắm thiết ngay trước mặt tôi.

“Đừng! Hai người đúng là không biết xấu hổ!”

“Chuyện trời đất không dung các người cũng dám ra!”

“Đồ cặn bã, tiện nhân, chết đi cho khuất mắt, phì!”

“Mặt dày vừa thôi!”

“Aaaa, tao phải chúng mày!”

A——

Ánh mắt giao nhau. Một cái sững sờ.

Tôi: ?

Từ Chu Dã mặt đen như đáy nồi, tôi từ đầu tới chân.

“Ghê gớm thật đấy, nằm mơ mà còn chiến đấu dữ .”

“Mắng tôi thấy đã miệng chưa?”

Dưới mái hiên nhà người ta, đành phải cúi đầu.

“He he he…”

Tôi gượng hai tiếng, cố gắng che giấu sự xấu hổ.

“Tôi… tôi không sao chứ? Tôi bị sao ?”

“Em bé còn không?”

Nỗi sợ hãi trước khi ngất vẫn còn âm ỉ trong ngực.

Tôi cúi đầu xuống bụng, thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn đây.

Từ Chu Dã ngồi xuống mép giường, “Bác sĩ Trần đã tới khám. Em không sao, em bé cũng ổn.”

Anh xoa đầu tôi, rồi bưng lên một bát cháo.

“Em cần ăn thêm để hồi phục sức. Em đã ngủ suốt một ngày rồi.”

Trời đất, đã là tối hôm sau rồi sao?

Chắc Phương Giai sắp phát điên mất!

“Điện thoại của tôi đâu rồi?”

Từ Chu Dã lấy điện thoại ra ném cho tôi, “Anh đã liên lạc với Phương Giai rồi. Em yên tâm.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Chu Mặc, em đã từng thật lòng chưa?”

“?? Không thì tôi lấy gì? Lên giường với gì? Rảnh lắm à?”

“Nếu em , sao chưa từng giới thiệu với bất kỳ người nào, cũng chẳng bao giờ để tham gia vào cuộc sống của em.”

“À… cái đó… em không muốn mối quan hệ trở nên phức tạp. Anh đừng vì chuyện này mà nghi ngờ chứ.”

Tôi co người như đà điểu rúc vào chăn.

Tôi có bóng ma tâm lý.

Tôi từng một người rất sâu đậm.

Tôi từng giới thiệu ấy với tất cả bè mình.

Kết quả? Anh ta dan díu với thân của tôi.

Cuối cùng vừa mất trai, vừa mất luôn thân.

Tôi cảm thấy mình nên giải thích điều này với .

Nếu vì chuyện đó mà thấy thiếu an toàn, thì tôi cũng có trách nhiệm.

Vừa định mở miệng… thì cửa mở ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...