Lỡ Nhau Một Đời – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 : https://vivutruyen2.net/lo-nhau-mot-doi/chuong-1

“Nếu một ngày nào đó, kiếm rất nhiều tiền, sẽ phân chia tài sản đó thế nào?”

Anh đưa tay xoa đầu tôi:

“Trong trường hợp công chúa nhỏ Trần Bạch ăn mặc sung túc, tiêu không hết tiền, sẽ hồi đáp xã hội,lập một quỹ từ thiện, giúp đỡ những bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, cuộc sống khó khăn.”

Anh từng :

“Anh cảm thấy, nỗi khổ lớn nhất trên đời, chính là bị bệnh hành hạ.

Cái chết có nhiều kiểu,… chỉ có chết vì bệnh tật mới là điều đáng tiếc nhất.”

Anh ôm tôi vào lòng, dịu dàng thì thầm bên tai:

“Cho nên, nếu thực sự ước một điều… chỉ có một nguyện vọng duy nhất thôi —

Chúc cho Trần Bạch nhỏ bé của , mãi mãi khỏe mạnh.”

Tôi đứng trong cầu thang.Tò mò ra ngoài xem hôm nay thời tiết thế nào.

Rõ ràng trước đó… trời còn có nắng.Vậy mà giờ đây, ánh sáng đã biến mất.

Từng bông tuyết lác đác rơi xuống.Tôi đưa tay ra.Vài cánh tuyết đáp xuống lòng bàn tay tôi.

Lạnh lạnh.Rồi nhanh chóng tan thành nước.

Giống như… hạnh phúc từng ghé qua, không ở lại.

16

Kiểm tra xong,tôi trở về phòng bệnh, nằm ngủ.

Dạo gần đây, tôi rất thích ngủ.Khi tỉnh dậy,phát hiện phía dưới bệnh viện… có chút ồn ào.

“Có chuyện gì ?”

Tôi xuống giường, bước tới bên cửa sổ.Thì ra là Giáng Sinh sắp đến.

Bệnh viện đặt một cây thông Noel rất lớn ở quảng trường, xung quanh có rất nhiều người đứng xem.

Tôi mặc áo ấm thật dày, đeo khẩu trang kín mít, rồi cũng xuống dưới xem.

Không may…tôi đụng mặt Lục Chiêu và nhóm của .

Tôi sững lại, theo bản năng muốn quay đầu đi.

Nhưng lại nghĩ, tôi che kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt.

Ai mà nhận ra tôi chứ?

Có một MC cầm micro, giọng đầy hứng khởi:“Ngày mai là Giáng Sinh rồi!

Mọi người thấy không, trên cây thông Noel treo đầy táo đỏ đấy!

Mọi người đều biết ý nghĩa rồi chứ?”

“Táo trong tiếng phương Tây tượng trưng cho bình an.

Đêm nay chính là đêm Bình An.Còn ngẩn ngơ gì nữa, mau tiến lên hái táo đi nào!

Bệnh tật tiêu tan, mọi người đều bình bình an an nhé!”

Không khí càng lúc càng náo nhiệt.

Đám đông nô nức chen lên hái táo.

Phía trước.

Kiều Vũ khoác tay Lục Chiêu, ngẩng mặt chờ đợi, đầy mong mỏi.

Anh hiểu ý.

Khẽ rút tay ra, bước về phía cây thông Noel.

Tôi không kịp dời mắt khỏi cảnh đó.

Cho đến khi…một chị bên cạnh, ôm một quả táo thật to, vừa đắc ý vừa đẩy nhẹ vai tôi:

“Cô , còn đứng ngây ra đó gì?

Mau lên hái một quả đi chứ!”

Chị ấy đẩy tôi một cái.

Tôi cũng chen qua đám đông đã hái xong, bước đến dưới tán cây thông Noel.

Cũng may…vẫn còn một quả táo duy nhất.Tôi đưa tay ra, chuẩn bị lấy.

Ngay khoảnh khắc đó —một bàn tay khác đã nhanh hơn, trước tôi một bước, hái xuống.

Bàn tay tôi khựng lại, lơ lửng giữa không trung.

Người kia cầm quả táo, xoay người định bước đi, lại bất chợt khựng lại, ánh mắt thẳng về phía tôi.

Ánh mắt hai người chạm nhau.Đôi mắt đen thẫm, sâu hút.

Còn tôi, ẩn dưới vành mũ rộng và chiếc khẩu trang, chỉ biết đứng ngây người, chằm chằm vào quả táo đỏ trong tay —quả táo tượng trưng cho bình an.

Lúc này, trong đám đông vang lên vài tiếng xôn xao.

“À… hết rồi à? Cô mặc áo phao kia vẫn chưa lấy kìa.”

“Hết rồi, một quả cũng không còn. Cô ấy chậm mất một bước.”

“Ôi dào, cũng chỉ là một biểu tượng thôi, gì có chuyện lấy táo thì bình an, không lấy thì bệnh nặng hơn.

Chỉ là hoạt vui thôi, quan trọng là tham gia mà.”“Đúng rồi, đừng nghĩ nhiều.”

Ánh mắt Lục Chiêu vẫn còn dừng trên người tôi.

Anh dường như cảm thấy… đôi mắt này rất quen thuộc.

Tôi xoay người, nở một nụ nhẹ với mọi người, rồi quay về phòng bệnh.

“Các cậu có thấy không, đó… trên tay đeo vòng tay bệnh viện màu đen đấy.

Ý nghĩa là gì ?”

“Nhìn nhầm rồi chăng? Chắc là dây buộc tóc thôi.”“Thật à? Nhưng hình như tôi không nhầm đâu.”

Tiếng bàn tán nhanh chóng dịu xuống, thay bằng không khí rộn ràng.“Anh Chiêu, ?”“Không có gì.”

“Haha, còn đứng ngây ra gì, về phòng thôi nào.

Chúng ta cùng chia quả táo này, cả đời bình bình an an nhé!”

Giọng nữ ấy lại reo vui đầy phấn khích.Gió thổi qua.Tiếng … dần xa.

17

Về đến phòng bệnh.Tôi tựa lưng, lim dim nhắm mắt một lát.

Tim lại quặn đau.Nhưng tôi… đã quen với việc chịu đựng.

Không biết đã trôi qua bao lâu.Tôi mở mắt.

Ngay lập tức thấy một người đàn ông cao ráo, dáng vẻ nghiêm nghị, đang dựa lưng bên khung cửa.

Tôi siết chặt bàn tay, không lên tiếng.

Lục Chiêu: “Thật sự là em sao?”

Tôi giữ vẻ mặt bình thản: “Lục tiên sinh, có chuyện gì không?”

Anh khẽ hừ lạnh một tiếng: “Hình như em quên mất… tôi đã gì lần trước rồi.”

“Nhưng đây là bệnh viện, là nơi công cộng.

Tôi có đến hay không… không phải do quyết định.”

“Đúng, đây là bệnh viện.”

“Vậy em cho tôi biết, em bị bệnh nặng đến mức nào?

Vì sao nhất định phải tới bệnh viện này, phải sống ngay trong tầm mắt của tôi?”

Tôi siết chặt ga giường trong tay.

Thì ra, khi đã không còn , thứ còn lại… chỉ là hoài nghi.

Tôi ngẩng đầu, khẽ mỉm : “Anh muốn … tôi cố xuất hiện trước mặt , là để muốn níu kéo … phải không?”

Anh tôi, không đáp.

Ánh mắt đen thẫm như một hố sâu, muốn nuốt trọn tất cả.

“Trần Bạch.

Tôi cho em một cơ hội.

Bây giờ, em cho tôi biết.

Em bị bệnh gì?”

Ánh mắt … vô cùng trực diện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...