Công ty có một khách hàng lớn đến thăm.
Sếp bảo tôi mang trà vào phòng họp.
Còn chưa bước vào, tôi đã nghe thấy một giọng khiến tôi nghẹt thở.
"Cảm ơn ý tốt của Trần Tổng, hiện tại tôi không có ý định tìm ."
Giọng này, có hóa thành tro tôi cũng không quên .
Trầm ấm, dịu dàng, lại thấp thoáng chút lạnh lùng.
Người này tên là Quan Yến.
Hai năm trước, chính bằng giọng này, ấy đã câu đầu tiên với tôi:
"Em rất thiếu tiền sao?"
Tay cầm khay trà, tôi đứng cứng đờ ở cửa, không dám bước vào.
"Quan Tổng, đàn ông có ai không thích mỹ nhân đâu? Ngài đừng ngại, ở đây toàn người nhà cả. Anh thích kiểu mỹ nhân nào, tôi có thể giới thiệu cho ."
"Không cần."
"Ha ha, xem ra tin đồn là thật. Quan Tổng có một người cũ, đến không quên ."
Quan Yến im lặng.
Trần Tổng tiếp tục : "Là người mẫu Lạc Ninh phải không? Nghe vì ấy mà không tiếc tiền bạc, nâng đỡ ấy ra mắt."
Năm đó, Quan Yến rất thích Lạc Ninh, giống như tôi rất thích ấy .
Chẳng lẽ bây giờ họ chia tay rồi sao?
Tôi lén qua khe kính.
Quan Yến không thay đổi gì nhiều, diện mạo vẫn xuất sắc, chỉ là đôi mắt có chút u buồn.
Có lẽ đã bị chạm vào nỗi đau rồi.
Xem ra, ấy vẫn không quên Lạc Ninh.
Đang lúc tôi chăm nghe lén, đồng nghiệp bỗng gọi tôi từ phía sau: "Mạnh Anh Nhiên, sao không vào?"
Cô đồng nghiệp này nổi tiếng lớn.
Ngay khoảnh khắc ấy gọi tên tôi, Quan Yến "vụt" một cái đứng bật dậy.
Bạn thấy sao?