Quan Yến có một loại năng khiếu.
Dù mặt đỏ bừng trông vẫn lạnh lùng như thường.
Tôi : "Quan Tổng, cảm ơn quà cưới của nhé, thật sự rất đặc biệt."
Không phải bất ngờ, mà là bất an.
Đúng là đặc biệt thật.
Quan Yến đáp: "Lần này không tính, sau này sẽ tặng em quà khác bù lại."
"Không cần đâu!" Tôi vội vàng xua tay, "Chúng ta chỉ là hôn nhân hợp tác, không cần phải có nghi thức gì cả."
Quan Yến ngớ người.
Anh còn chưa kịp đáp lại, tôi đã tiếp tục: "À đúng rồi, sau này chúng ta cũng ngủ riêng, thích ai thì cứ đi tìm người đó, không sao đâu, tôi đều ủng hộ."
"Em thật sự nghĩ ?"
"Thật mà."
"Anh là chồng em, đi tìm người khác, em không giận sao?"
"Không, chỉ cần thực hiện đúng hợp đồng của chúng ta, thu nhập giao cho tôi quản lý là ."
Tôi cảm thấy mình thực sự rất hiểu chuyện.
Nhưng sao Quan Yến trông có vẻ giận nhỉ?
Anh im lặng hồi lâu.
Khi mở miệng lại, giọng dường như có chút nghẹn ngào: "Anh Nhiên, em có thể thích không?"
"Không thể."
Rất lâu sau đó, nhớ lại câu hỏi của , tôi mới nhận ra.
Trong giọng của khi ấy, rõ ràng có chút van nài.
Nhưng lúc đó, tôi chỉ nghĩ đang kiểm tra rủi ro.
Vậy nên, tôi còn hào hứng đáp thêm:
"Chắc chắn không thể!"
Bạn thấy sao?