Cuối tuần có buổi họp lớp đại học.
Thực ra tôi không thân thiết lắm với cùng lớp.
Bởi vì hồi đại học, nhà tôi nghèo, không có tiền rảnh để tham gia các buổi tụ tập của mọi người.
Bữa nào tôi cũng ăn ở căng-tin, chẳng bao giờ đi nhà hàng.
Lâu dần, mọi người thấy tôi không hòa đồng.
Tôi ngồi trong góc, họ giành nhau micro hát hò.
Không biết bao lâu sau, bỗng có người nhắc đến tôi.
"Mạnh Anh Nam xinh lên nhiều nhỉ."
"Là Mạnh Anh Nhiên, cảm ơn."
"Đúng rồi, trước đây cũng xinh mà, chỉ là không có tiền ăn mặc nên trông hơi quê mùa thôi."
Người đỡ cho tôi là một nam sinh, giọng điệu có vẻ cợt.
Ngay lập tức có người trêu: "Ồ, thế nào? Cậu để ý ấy từ trước à? Không phải cậu thầm thích người ta đấy chứ?"
Mấy trò kiểu này thực sự rất vô vị, nghe mà buồn ngủ.
"Tôi không có đâu, đừng bậy." Nam sinh kia cuống lên, "Cô ấy trước đây trông quê mùa thế, tôi sao mà thích ? Hơn nữa, tiền sau này ấy kiếm cũng không biết từ đâu mà ra."
Câu này thật chói tai.
Không nên trong một buổi họp lớp thế này.
Nhưng ai cũng đã uống chút rượu, lời trở nên không kiềm chế.
Có vài bênh vực tôi: "Im đi, đừng nhảm nữa."
Nhưng vẫn có người không muốn buông tha.
"Mạnh Anh Nam, hồi trước có đeo một cái đồng hồ rất đắt, mười mấy vạn một cái, nó là từ đâu mà ra? Kể thử xem."
Người chất vấn tôi là Vương Thượng Hạo.
Hồi đại học, tôi với ta đều là sinh viên giỏi nhất nhì lớp, tranh nhau học bổng suốt bốn năm.
Cuối cùng tôi luôn nhỉnh hơn một chút.
Tôi giành học bổng nhất, ta chỉ học bổng nhì.
Năm cuối, vì không bao giờ đạt học bổng nhất, ta vuột mất suất nghiên cứu sinh.
Vương Thượng Hạo vì chuyện đó mà ghi hận trong lòng.
Nhưng mà, ta không giỏi bằng tôi, sao lại trách tôi chứ?
Còn về cái đồng hồ ta , là của Quan Yến tặng.
Tôi thậm chí không nhận ra thương hiệu, ấy bảo là hàng rẻ, đeo chơi thôi, tôi cũng không để ý mà đeo vào.
Không ngờ lại ra rắc rối thế này.
Tôi hờ hững : "Bạn trai tặng, sao? Ghen à? Ghen thì cũng kiếm trai đi."
Mặt Vương Thượng Hạo tối sầm lại: "Vớ vẩn, tôi từng thấy với một người đàn ông ngồi trong nhà hàng cao cấp, trai nào đưa đến mấy chỗ đó? Cô chắc chắn đi bán thân rồi!"
"Vương Thượng Hạo, bị bệnh à?"
Mấy dẫn đầu chửi thẳng vào mặt ta.
Tôi không giận mà bật : "Anh có rõ người đàn ông đó là ai không?"
"Tôi sao ý ? Chắc chắn là một ông trung niên!"
Tôi lại : "Anh Vương, bây giờ ở đâu thế?"
Vương Thượng Hạo ưỡn ngực, tự hào tên công ty.
Lại chính là công ty của Quan Yến...
Tôi khen ngợi: "Công ty lớn đấy."
"Đương nhiên, không giống như có người đạt học bổng nhất suốt bốn năm, tốt nghiệp rồi cũng chỉ chân chạy việc ở mấy công ty nhỏ."
Công ty của tôi về nghệ thuật, với người ngoài ngành, đúng là không nổi tiếng.
Nhưng khách hàng hợp tác với chúng tôi đều là những nhà sưu tầm giàu có như Quan Yến.
Loại hình nhỏ tinh tế.
Nhưng tôi lười giải thích với ta.
Đúng lúc đó, Quan Yến nhắn tin cho tôi:
"Mấy giờ tan? Anh đến đón em."
Bạn thấy sao?