Quan Yến từng nuôi một chim nhỏ.
Là giống hoàng yến.
Tên là Ninh Ninh.
Anh ấy rất thích chim đó, nâng niu như sợ rơi mất.
Khi không ở nhà, ấy cũng phải gọi video để chuyện với Ninh Ninh.
Còn vì sao lại giấu tôi—
Nhắc đến chuyện này, mặt Quan Yến đen lại.
"Ban đầu không định giấu em, là tại chị ! Chị ấy bảo chuyện với Ninh Ninh giống như một thằng ngốc, em chắc chắn sẽ không thích, nên tôi mới phải trốn…"
Lạc Ninh hí hửng.
Thấy tôi vẫn chưa hiểu, ấy lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn và tự mình giải thích toàn bộ sự thật—
Khoảng hai năm trước.
Quan Yến đột nhiên tìm ấy, có chuyện gấp cần giúp đỡ.
"Em thích một , không biết thế nào để theo đuổi, chị, giúp em với!"
Lạc Ninh : "Em đánh giá cao chị rồi, chị còn đang độc thân đây."
"Nhưng chị là con , có thể phân tích từ góc độ của con mà."
Lạc Ninh đồng ý.
"Trước tiên, em phải thể hiện ưu điểm của mình. Em biết ưu điểm lớn nhất của mình là gì không?"
Quan Yến: "Không biết."
"Em ngốc à! Em có rất nhiều tiền!"
"Dùng tiền liệu có quá tầm thường không?"
"Haiz, em không hiểu rồi. Tình không có vật chất giống như một đống cát, không cần gió, đi vài bước là tan."
"Có lý thật! Không hổ là chị em!"
Vậy là, Quan Yến lái chiếc Porsche đến trường tôi tìm tôi.
Và mở đầu cuộc trò chuyện bằng câu: "Em rất thiếu tiền sao?"
Khi ấy hỏi năm chữ này, giọng cao cao tại thượng, đầy vẻ lạnh lùng.
Nhưng thực ra, ở nơi tôi không thấy, lòng bàn tay ấy đã đổ đầy mồ hôi vì hồi hộp.
Bước đầu tiên, thành công.
Tối đó, Quan Yến nhắn tin cho Lạc Ninh: "Cô ấy đồng ý rồi!"
Lạc Ninh: "Haha, không hổ là chị!"
"Chị, bước tiếp theo thì sao?"
"Bước tiếp theo, em phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối đừng nôn nóng, đừng quá nhiệt , phải lạnh lùng, để ấy không đoán em nghĩ gì."
"Tại sao?"
"Làm sao chị biết tại sao, trên mạng viết thế."
Bạn thấy sao?