Lỡ Yêu Kim Chủ, [...] – Chương 17

Quan Yến nghe lời bắt đầu giả vờ cao ngạo, lạnh lùng.

Dù khi tôi đến gần, trái tim ấy đập mạnh như muốn nổ tung.

Anh nhớ kỹ lời dặn của Lạc Ninh, giữ vẻ mặt vô cảm, ít .

Nhưng sau lưng lại trút hết tâm sự với Lạc Ninh.

"Chị ơi, ấy đáng quá, em thật sự thích ấy, mỗi lần gặp là muốn hôn!"

"Xem cậu kìa, không nhịn một chút thì hỏng việc lớn, hiểu chưa?"

"Nhịn đến bao giờ?"

"Hấp dẫn ấy trước, đợi ấy hoàn toàn cậu, rồi hãy tỏ ."

"Được thôi."

Quan Yến gửi tin nhắn cho Lạc Ninh, tâm hồn treo ngược cành cây, tất cả cũng vì tôi.

"Gần đây ấy không chủ như trước, em sai gì sao?"

"Chắc không đâu? Phương pháp của chị không thể sai, chờ chút, để chị tra Google đã."

"…Có đáng tin không?"

"Yên tâm, Google rồi, đây là ấy đang 'dùng kế lạt mềm buộc chặt'! Chúc mừng, có cơ hội đấy!"

"Thật à! Tuyệt vời!"

"Nhưng nhớ kỹ, đừng để ấy thấy cuộc trò chuyện của chúng ta, không thì chiến thuật lộ hết."

"Hiểu rồi."

"Và nữa, đừng ngày nào cũng tìm ấy, để ấy nhớ , ít nhất là 10 ngày nửa tháng."

"Không , em ngày nào cũng muốn gặp ấy."

"Ngay cả chút bản lĩnh này cũng không có, đừng ra ngoài nhận là em trai chị."

"Được rồi, nghe lời chị."

Về sau, khi tôi hoàn toàn mất hy vọng, chuẩn bị rời xa ấy.

Quan Yến nhắn tin cho Lạc Ninh: "Chị ơi, hôm nay Anh Anh chủ hẹn em qua đêm!"

"Trời! Chắc chắn là ấy rồi, tối nay ấy sẽ tỏ đấy."

"Thật không? Thế có cần chuẩn bị gì không? Xịt nước hoa, mặc đồ mới chẳng hạn?"

"Chắc chắn rồi, ăn mặc đẹp vào! Xong việc nhớ mời chị ăn một bữa."

Chuyện sau đó, mọi người đều biết rồi.

Bộ đồ mới của Quan Yến bị tôi lột sạch.

Anh ấy cúi thấp mắt, để mặc tôi trói lại.

Anh ấy tưởng tôi định chơi trò gì mới mẻ.

Trong khoảnh khắc đó, ấy ngại ngùng, thậm chí còn lên kế hoạch mua nhà gần trường học cho con cái tương lai.

Kết quả, tôi bỏ rơi ấy.

Bỏ đi không lời từ biệt.

Quan Yến sụp đổ.

Lạc Ninh cũng sụp đổ.

"Lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, trăm mưu vẫn có sơ hở, thất bại là mẹ thành công…"

"Im ngay."

"Haiz, chị biết sai rồi, để chị giúp em tìm ấy về…"

Lạc Ninh bắt đầu lên trời xuống đất tìm tôi.

Nhưng tôi đã đổi tên, tìm kiếm rất khó khăn.

Cuối cùng, không lâu trước đây, ấy nhận một hồ sơ từ trung tâm môi giới hôn nhân.

Dù ảnh đã chỉnh sửa nhiều, với trực giác của một người phụ nữ, ấy nhận ra đó chính là tôi.

Cô ấy thúc giục Quan Yến gặp mặt.

Quan Yến thực ra không còn tin ấy lắm.

Nhưng với nguyên tắc "thà nhận sai một nghìn, không bỏ sót một," ấy vẫn đến.

Thế là có chuyện tôi đi xem mắt lại gặp phải kim chủ cũ, một huống kỳ cục.

Tôi kinh ngạc cặp chị em… đầu óc không sáng suốt này.

"Thế còn cuốn sách thì sao?"

"Sách gì?"

"Cuốn mà Quan Yến xem mãi vào sinh nhật ấy, là sách chị Lạc Ninh tặng."

"À, ý em là cuốn Trò chơi vĩ đại hả?"

Quan Yến cứng người.

Anh ấy muốn ngăn Lạc Ninh, đã muộn—

"Bìa đó là giả thôi! Bên trong là cuốn Bí mật của nghệ thuật cưa cẩm mà chị tặng!"

Tôi: …

Quan Yến tuyệt vọng.

Hình tượng tổng tài bá đạo mà ấy xây dựng trước mặt tôi suốt nhiều năm, hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng.

Một ý nghĩ đã lởn vởn trong đầu tôi từ lâu.

Tôi lấy hết can đảm hỏi: "Hai người… ban đầu không nghĩ đến một cách đơn giản nhất sao?"

"Cách gì?"

"Quan Yến mang viện phí đến, trực tiếp bảo tôi ấy không à? Tôi thậm chí còn đồng ý chim hoàng yến, sao lại từ chối ? Như có thể tránh rất nhiều rắc rối, tôi cũng không phải bận tâm về thân phận."

Cả hai há hốc mồm, đồng thanh:

"Đúng rồi nhỉ!"

Tôi: …

Hết thuốc chữa.

Có lẽ đây là vấn đề di truyền.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...