Lỡ Yêu Kim Chủ, [...] – Chương 3

Tôi không chỉ chạy trốn mà còn để lại bảy chữ:

"Tuy nhỏ nhỏ, rất đáng ."

Khi ấy, mặt Quan Yến xanh mét.

Cũng không biết hôm đó ấy đã thoát thân kiểu gì.

Tôi trói rất chặt, điện thoại cũng không ở bên cạnh , không thể nhờ ai giúp.

Quan Yến chỉ có thể tức giận chờ bảo mẫu đến nhà, phát hiện ra cảnh thảm của .

Nhưng đợi đến lúc định tìm tôi để trả thù, thì phát hiện tôi đã biến mất.

Đồng nghiệp lại gửi tin nhắn.

"Thật sự không quen ta à?"

"Chỉ từng thấy trên tạp chí tài chính, có tính không?"

"Ha ha, tôi vừa đánh cược với người ta, chắc chắn không thể quen người tầm cỡ như Quan Yến. Tôi thắng rồi."

Tôi , không trả lời nữa.

Để về mối nghiệt duyên giữa tôi và Quan Yến, phải quay lại ba năm trước.

Khi ấy tôi hai mươi tuổi.

Nhà tôi rất nghèo, bố chê tôi là con , sớm đã bỏ mặc mẹ con tôi.

Mẹ tôi vất vả nuôi tôi khôn lớn, là người thân duy nhất của tôi.

Năm ba đại học, mẹ tôi bị bệnh nặng, chúng tôi thực sự không có khả năng chi trả khoản viện phí đắt đỏ.

Chúng tôi cố gắng vay mượn khắp nơi vẫn không đủ.

Tôi quyết định thôi học, đi để chữa bệnh cho mẹ.

Hôm tôi nộp đơn thôi học, Quan Yến xuất hiện.

Chiếc Porsche của ta dừng ngang trước mặt tôi, cửa sổ xe hạ xuống, đôi mắt dài hẹp liếc nhẹ.

"Em thiếu tiền lắm à?"

Trước kia tôi rất khinh thường mấy chuyện như nhận sự giúp đỡ của người khác, lúc đó, tôi thật sự không còn đường lùi.

Tôi muốn cứu mẹ, cũng muốn tiếp tục học.

Vậy nên, tôi đã lên xe của Quan Yến.

Thật ra tôi cũng có tư tâm.

Ngoại hình của Quan Yến hoàn toàn trúng điểm thẩm mỹ của tôi.

Hơn nữa, ấy rất lịch thiệp.

Ban đầu hẹn hò, ấy gần như không chạm vào tôi.

Một chàng đẹp trai như ở ngay trước mặt, chỉ không "ăn," thời gian lâu rồi, ngược lại tôi mới là người nôn nóng hơn.

Một buổi tối, không khí đã đến cao trào.

Tôi chủ cởi khuy áo khoác, lộ ra lớp ren mỏng bên trong.

Quan Yến ngớ người hai giây.

Sau đó, ấy... cài lại khuy áo khoác cho tôi!

Cài! Lại! Khuy! Áo!

Rõ ràng trong bóng tối, tôi còn thấy yết hầu ấy chuyển mà!

Anh ấy không sao?

Sau đó, tôi không chủ nữa.

Cho đến về sau, mọi thứ đến tự nhiên.

Tôi mới thật sự cảm nhận rằng, Quan Yến "không " đúng là quá phạm ấy.

Nhớ lại, quá trình quen biết và ở bên Quan Yến chẳng hề giống mối quan hệ giữa "kim chủ" và "chim hoàng yến.", mà lại giống những cặp đôi bình thường khác.

Từ quen biết, hiểu nhau, rồi mới đến , không bỏ qua bước nào.

Chính vì , tôi đã có một ảo giác...

Một ảo giác rằng mình có thể bên Quan Yến mãi mãi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...