Thích kim chủ của mình là điều tối kỵ nhất trong làng Hoàng yến.
Tôi không chỉ thích Quan Yến, mà còn thích đến chết đi sống lại.
Tôi ngây thơ nghĩ rằng, giữa hàng ngàn nghèo khó, ấy chọn tôi, chắc chắn cũng là thích tôi chứ?
Tôi thậm chí còn tin chắc mình chính là chính thức của Quan Yến.
Cho đến khi, tôi phát hiện ra sự tồn tại của Lạc Ninh.
Cô ấy là một "chim hoàng yến" khác của Quan Yến.
Cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn.
So với ấy, tôi chỉ là một bông cỏ dại dưới chân.
Quan Yến rất thích ấy.
Khi tôi ở bên , cũng đang nhắn tin với Lạc Ninh qua WeChat.
Quan Yến rất chuyên , biểu cảm thì sống , lúc thì nhíu mày, lúc lại mỉm , lúc thì có vẻ thất thần.
Toàn là những biểu cảm tôi chưa từng thấy ở .
Tôi muốn biết họ đang gì.
Nhưng mỗi khi tôi lại gần, sẽ lập tức cất điện thoại, khuôn mặt trở lại vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng.
"Đừng loạn."
Ba chữ lạnh lùng, đó là thái độ của dành cho tôi.
Hoàn toàn khác với cách đối xử với Lạc Ninh.
Quan Yến tìm tôi ngày càng ít.
Thường là nửa tháng không thấy bóng dáng đâu.
Nhưng tôi biết, vẫn ở trong thành phố này, chẳng đi đâu cả.
Vậy chỉ có thể là ở bên Lạc Ninh.
Sau đó, tôi còn nghe qua điện thoại:
"Bằng mọi giá, để Lạc Ninh có tài nguyên, để ấy nổi tiếng."
Vì Lạc Ninh, đúng là không tiếc tiền của.
Tôi không hiểu.
Nếu thích ấy như , tại sao còn giữ tôi lại?
Điều đó không công bằng cho cả tôi lẫn Lạc Ninh.
Trong cơn giận, tôi đã sỉ nhục Quan Yến và bỏ đi không quay đầu lại.
Bây giờ, một năm đã trôi qua.
Tôi và Quan Yến đã trở thành hai kẻ hoàn toàn xa lạ.
Cũng tốt thôi.
Điện thoại rung lên, bà họ gửi tin nhắn đến:
"Hết giờ chưa? Trang điểm thật đẹp vào, đừng đến muộn buổi xem mắt tối nay."
Bạn thấy sao?