Cách đây không lâu, bà họ của tôi – người nghề môi giới hôn nhân – khăng khăng muốn giới thiệu đối tượng cho tôi.
Mẹ tôi bảo: "Con cứ đi thử xem."
Tôi gửi cho bà một bức ảnh đã chỉnh sửa đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra.
Bà : "Anh Anh giờ trông thế này à?"
"Đúng rồi, đẹp chết đi !"
Như thế, khi đối phương gặp tôi ngoài đời, sẽ thất vọng rồi kết thúc nhanh gọn buổi xem mắt.
Tôi đúng là thông minh.
Hôm nay, tôi còn cố không gội đầu.
Đến cửa nhà hàng, bà tôi rồi nhăn mặt: "Sao con lại ăn mặc thế này mà đến?"
"Thế này không à, giản dị mà."
"Dù sao cũng phải trang điểm một chút chứ..."
"Không cần, nếu ta không chấp nhận mặt mộc của con thì chẳng còn gì để ."
Bà bảo: "Đừng hối hận, người đàn ông hôm nay cực kỳ xuất sắc! Nếu không phải bị gia đình ép buộc, bình thường con không thể nào gặp người như cậu ta đâu."
"Ừ, ừ, rồi, con biết rồi."
Tôi không dám với bà.
Tôi thậm chí không xem qua hồ sơ của đối phương.
Chẳng sao cả, là ai cũng .
Nhà hàng rất cao cấp, độ riêng tư cũng rất cao, mỗi bàn đều ngăn bằng rèm hạt cườm.
Bà dẫn tôi đến đúng số bàn.
Tôi vén rèm bước vào.
Vừa "Chào ," tôi đã đối diện với một đôi mắt hẹp dài mà cả đời này tôi cũng không quên .
Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Quan Yến đã ngẩng đầu lên, ánh mắt không rời khỏi tôi.
Bạn thấy sao?