Đi xem mắt lại gặp phải kim chủ trước đây.
Cái vận may này đúng là không ai bì nổi.
Không khí im lặng một lúc lâu.
Bà nhận ra điều gì đó không đúng: "Hai người quen nhau à?"
"Không quen!" Tôi nhanh nhảu trả lời trước khi Quan Yến kịp mở miệng.
Quan Yến ngồi im lặng, không phản bác.
Bà : "Quan Tổng, đây là cháu tôi, tốt nghiệp đại học hẳn hoi, năm nay 23 tuổi."
Quan Yến: "Cũng khá xinh."
Chỉ với một câu khen ngợi, bà vui như mở cờ, càng càng phóng đại.
"Con bé chưa từng đương, trước đây cứ khép kín, thậm chí chưa từng chạm vào tay đàn ông."
"Ồ…" Quan Yến đáp đầy ẩn ý.
Những lời này không phải do tôi biên ra, chỉ là bà tôi là bà mối, cao hứng đại ra.
Sau khi bà rời đi, Quan Yến nheo mắt tôi: "Chưa từng sao? Tôi chết rồi à?"
Tôi: "…"
"Chưa từng chạm vào tay đàn ông?"
Tôi: "…"
Lúc này, tôi chỉ còn cách giả ngây giả ngô.
"Xin lỗi, chúng ta quen nhau sao?"
Quan Yến không giận mà lại .
"Không nhớ thì càng tốt. Tối nay đến chỗ tôi, tôi đảm bảo em sẽ nhớ ngay."
Tôi vờ sực nhớ ra: "Nhớ rồi, là người ấy, nhỏ nhỏ—"
"Mạnh Anh Nam!"
Quan Yến cắt ngang, sợ tôi linh tinh trước mặt bao người.
Tôi khúc khích: "Nhỏ nhỏ bụng, lòng dạ hẹp hòi, ghi thù đến giờ. Với cả, giờ tôi tên là Mạnh Anh Nhiên."
"Được rồi, Mạnh Anh Nhiên," Quan Yến thở dài, như thể chấp nhận số phận, "Một năm không gặp, em sống thế nào?"
"Tạm ổn, tự lực cánh sinh."
"Còn dì thì sao?"
"Mẹ tôi khỏe hơn trước một chút."
"Thế thì tốt rồi."
Tôi cắn một miếng cánh gà, nghiêng đầu .
"Quan Yến, không phải đến tìm tôi để trả thù chứ?"
"Trả thù gì? Tôi đến đây để xem mắt."
"Đừng nữa, với điều kiện của , không cần xem mắt cũng có cả tá muốn cưới ."
"Nhưng không có ai tôi thích."
Quan Yến tôi, trong đôi mắt dài hẹp của dường như ẩn chứa một chút ấm ức.
Chỉ trong giây lát, tôi còn tưởng đang về tôi.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng nghĩ đến… Lạc Ninh.
Anh và Lạc Ninh đã đường ai nấy đi.
Thật thảm.
"Thế còn em?" Quan Yến hỏi lại tôi. "Sao em đi xem mắt?"
"Chỗ bà tôi mở trung tâm mai mối, tôi không đi thì bà ấy buồn. Với lại, mẹ tôi sức khỏe không tốt, sợ mình đi sớm nên cứ hối thúc tôi kết hôn. Tôi bị bà ấy giục đến chán, nên đành đến."
"Hiểu rồi." Quan Yến gật đầu. "Tôi có một cách giải quyết dứt điểm."
"Cách gì?"
"Em kết hôn với tôi."
Bạn thấy sao?