Ai còn để ý trong lòng ấy có Lạc Ninh hay không chứ!!
Có thì đã sao!!
Cho dù ấy có một trăm "Bạch Nguyệt Quang" tiền nhiệm, tôi cũng có thể giúp chăm sóc tất cả!
Chỉ cần thích, tôi sẵn sàng mời tất cả những "Bạch Nguyệt Quanh" của về nhà tổ chức party xuyên đêm!
Tôi cảm thấy lâng lâng, cũng không quên kiểm tra một số rủi ro.
"Quan Yến, thủ hướng của vẫn là nữ phải không?"
"Nhảm nhí, em đang nghĩ gì ?"
"Anh không mắc bệnh gì chứ?"
"Tuần trước tôi vừa kiểm tra sức khỏe, có thể gửi báo cáo cho em. Nếu cần, tôi có thể đi kiểm tra lại dưới sự giám sát toàn bộ của em."
"Đủ rồi đủ rồi, không cần đâu."
Quan Yến lái xe đưa tôi về nhà.
Anh ấy có vẻ còn vui hơn tôi, cả quãng đường khóe môi luôn nở nụ .
Kiểu mang theo mùi " luyến ái" ấy.
Không biết ấy vui vì điều gì, lấy tôi vợ có thể khiến Lạc Ninh hối hận sao?
Thôi kệ, dù sao cũng chẳng quan trọng.
Tôi về nhà, thấy TV trong phòng khách vẫn bật, mẹ tôi đã ngủ gật trên ghế.
Tôi nhào vào lòng mẹ, vui sướng dụi đầu vào người bà.
"Mẹ ơi, con sắp đưa mẹ về sống ở căn nhà lớn rồi. Mẹ muốn đến xem cái tháp đồng hồ Big Ben trên TV kia đúng không? Con cũng đưa mẹ đi luôn."
Mẹ xoa đầu tôi, bảo: "Con ngốc của mẹ bị điên rồi."
Quan Yến việc rất nhanh.
Ngày hôm sau, chúng tôi đã nhận giấy đăng ký kết hôn.
Quan Yến cầm cuốn sổ đỏ nhỏ, cứ mãi.
Lúc thì vuốt ve, lúc lại ôm vào ngực, vẻ mặt như đang sâu sắc.
Thật kỳ lạ.
Như thể… ấy thực sự rất mong đợi cuộc hôn nhân này .
"Anh Anh, em muốn một đám cưới như thế nào?"
"Thế nào cũng , quyết đi."
Kim chủ mà, phải để ấy quyết.
"Đám cưới cần chút thời gian để chuẩn bị, em phải đợi rồi."
"OK thôi." Tôi chỉ đang bận nghĩ về số tiền tiết kiệm đang tăng chóng mặt.
"Vậy tối nay, em có muốn dọn đến nhà tôi luôn không?"
Quan Yến cúi mắt, lặng lẽ chờ câu trả lời của tôi.
Anh ấy vẫn giữ nét mặt không biểu cảm, có chút lạnh lùng.
Nhưng vì khoảng cách quá gần, tôi rõ ánh mắt như ẩn giấu một chút… căng thẳng và ngượng ngùng?
Chắc chắn tôi nhầm rồi.
"Tối nay không , tôi phải về nhà với mẹ. Đợi tôi thu dọn đồ đạc xong sẽ qua."
"Thế ban ngày ngày mai không? Em đến xem phòng tôi đã chuẩn bị, xem có vừa ý không."
"Ban ngày tôi phải đi mà."
"Được rồi."
Anh ấy có vẻ hơi thất vọng, tôi cũng không để ý.
Hôm sau, sếp bất ngờ gọi tôi vào văn phòng.
"Tiểu Mạnh, đây là tài liệu, mang đến cho khách hàng đi."
"Được ạ. Gửi cho khách nào?"
"Quan Yến, Quan Tổng. Tôi gửi địa chỉ cho qua WeChat rồi." Sếp nghi hoặc lẩm bẩm: "Sao ấy cứ khăng khăng đòi đi nhỉ? Hai người quen nhau à?"
Tôi ngượng ngùng.
Biệt thự của Quan Yến, tôi từng đến nhiều lần, rất quen thuộc.
Mật mã vẫn là ngày sinh của tôi.
Tôi khá bất ngờ, ấy chưa đổi mật mã.
Trong nhà hình như không có ai, ngay cả bảo mẫu cũng không ở đó.
Cho đến khi, tôi mở cửa phòng ngủ chính ở tầng hai.
Quan Yến nằm trên giường, vẻ mặt đầy ngượng ngùng, hơn nữa còn tự trói mình lại như đòn bánh chưng.
Bạn thấy sao?