Phải thật, thân hình của Quan Yến thực sự rất đẹp.
Da ấy rất trắng, giống như sô trắng, ánh lên vẻ bóng khỏe.
Còn có cơ bụng và cơ ngực rất rất vừa phải.
Thêm một chút thì thấy thừa, bớt một chút thì lại gầy quá.
Nhưng mà… không biết ấy trò này là có ý tứ gì nữa...
Tôi lập tức đóng cửa lại: "Xin lỗi đã phiền."
"Không phiền, đang đợi em mà."
Thấy tôi không trả lời, Quan Yến ngập ngừng một lúc: "Anh Anh... vợ ơi?"
Cách xưng hô này tôi choáng váng đến độ như bị nổ tung đầu óc.
Nhưng nghĩ lại, cũng không sai.
"Quan Tổng, gọi tôi đến để giao tài liệu đúng không?"
Trước vẻ đẹp mê người, tôi vẫn không quên nhiệm vụ công ty giao cho. Đúng là một nhân viên mẫu mực.
"Tài liệu chỉ là cái cớ, chủ yếu là muốn em nghỉ nửa ngày… Anh Anh, sao em không vào?"
"…Anh mặc quần áo vào đã."
"Anh thế này, em không thích sao?"
"Không thích."
Quan Yến im lặng.
Một lúc sau, mặc lại quần áo, đẩy cửa ra, vẻ mặt đầy sự bối rối.
"Sao mà em lại không thích chứ? Ngày em bỏ đi không từ biệt…"
"À, hôm đó tôi trói lại chỉ để hạn chế hành của , để không phản kháng thôi, không có ý gì khác."
Quan Yến: "…"
"Vậy giải thích huống vừa rồi đi."
Tôi ngồi xuống ghế sofa, tiện tay cắn một miếng táo.
Quan Yến đứng trước mặt tôi, cúi đầu xuống, giống như một học sinh tiểu học bị thầy hiệu trưởng gọi lên mắng.
Qua một lúc lâu, mới như hạ quyết tâm, mở miệng: "Anh tưởng em thích… đã đấu tranh tư tưởng cả đêm, mới quyết định như để em vui…"
"Phụt."
Xin lỗi, tôi lớn quá.
Mặt Quan Yến lập tức đỏ bừng.
Bạn thấy sao?