Lời Của Lòng – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/loi-cua-long/chuong-1

6

【Thật không muốn đi. Chỉ muốn ngày nào cũng quấn lấy vợ. Hay là… viết báo cáo xin chuyển ngành nhỉ? Không , mình bộ quân phục này. Triệu Nguyệt lấy mình, chính là vợ lính, ấy chắc sẽ hiểu.】

Tôi , gật đầu: “Được, em đợi về. Ở đơn vị nhớ chăm sóc bản thân, đừng để bị thương.”

【Cô ấy thật tốt, ấy hiểu cho mình. Mình đúng là cưới tiên nữ. Nhưng sau khi mình đi, ấy ở nhà một mình có sợ không? Có ai bắt nạt ấy không? Trần Dao chắc chắn sẽ không chịu yên đâu.】

“Anh không ở nhà, có chuyện gì thì gọi đến đơn vị, hoặc tìm chính ủy Vương, vợ ông ấy là tốt của em.” Lục Tranh căn dặn kỹ lưỡng.

“Biết rồi, lắm chuyện quá.” Miệng tôi chê trách, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.

Ăn xong, đi thu dọn hành lý, chỉ là một chiếc ba lô đơn giản, vài bộ đồ thay đổi.

Tôi tiễn ra cửa.

Anh thay giày lính vào, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa đổ xuống một khoảng bóng râm.

Anh tôi, muốn gì đó rồi lại thôi.

【Muốn ôm ấy. Muốn hôn ấy. Nhưng chết tiệt, cái quân phục này quá trang nghiêm, không hợp để mấy chuyện sến súa này.】

Tôi bước tới, chủ chỉnh lại cổ áo cho .

“Lục Tranh,” tôi ngẩng đầu vào mắt , “lần sau trở về, mua cho em một đóa tuyết liên ở Cách Nhĩ Mộc không? Bạn em pha nước uống tốt cho da.”

Tôi chỉ tùy tiện kiếm cớ, để biết, tôi sẽ đợi .

Anh ngẩn ra một lúc, sau đó gật đầu thật mạnh:

“Được.”

【Đừng tuyết liên, đến sao trên trời cũng hái xuống cho em! Nhiệm vụ đầu tiên vợ giao, nhất định phải hoàn thành! Vẫn là vợ tốt nhất, biết cách cho mình một lực để nhớ.】

Anh tôi thật sâu, rồi xoay người, sải bước đi mất.

Tôi đứng ở cửa, bóng lưng khuất dần sau khúc cua hành lang, lòng bỗng thấy trống trải.

Buổi chiều, khi tôi đang đọc sách ở nhà thì nhận cuộc gọi từ mẹ chồng.

Vừa bắt máy, bà đã mắng xối xả:

“Triệu Nguyệt! Có phải con bắt nạt Dao Dao không? Nó vừa khóc vừa gọi cho mẹ, con đuổi nó ra khỏi nhà!

Con sao mà vô lý thế hả? Bố của Dao Dao là vì cứu bố chồng con mà hy sinh đấy! Nhà ta nợ nó một mạng! Nó chịu chút ấm ức thì sao nào?”

Giọng mẹ chồng the thé, chua ngoa, như một cái dùi đâm thẳng vào tai tôi.

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi đã tủi thân mà khóc, sau đó lắp bắp giải thích, cuối cùng lại nhận về một câu:

“Không có lửa sao có khói.”

Nhưng bây giờ, tôi đã không còn là quả hồng mềm dễ bị người ta bóp nắn như trước nữa.

“Mẹ à, trước hết, đây là nhà của con, không phải ký túc xá của Lục Tranh, con muốn cho ai vào thì cho.

Thứ hai, Trần Dao là một chưa chồng, nhân lúc Lục Tranh nghỉ phép về nhà lại mang canh tới tận cửa, mẹ thật sự không hiểu ta muốn gì sao?”

Giọng điệu của tôi không cao ngạo cũng chẳng khiếp nhược, thậm chí còn mang theo chút lạnh lẽo.

Bên kia điện thoại, mẹ chồng rõ ràng không ngờ tôi lại cứng rắn như , bị nghẹn lời.

“Con… con ăn cái kiểu gì ! Nó chỉ mang canh đến thôi mà, sao con nghĩ xấu !”

“Nghĩ xấu sao? Mẹ, Lục Tranh là quân nhân, tội hoại hôn nhân quân đội là gì, mẹ còn rõ hơn con.

Con đang bảo vệ danh dự của cả gia đình mình. Hay là mẹ cho rằng, con – con dâu mẹ – không bằng một người ngoài?”

Tôi trực tiếp đẩy vấn đề lên tầm nguyên tắc.

Mẹ chồng bị tôi chặn đến mức không nổi một lời.

“Con… con cãi cùn!”

“Có phải cãi cùn hay không, trong lòng mẹ rõ nhất. Mẹ, Lục Tranh ở đơn vị bảo vệ đất nước, con ở nhà gìn giữ tổ ấm nhỏ của hai chúng con, bọn con là một thể thống nhất.

Con hy vọng mẹ cũng hiểu điều đó. Không có gì nữa thì con cúp máy trước nhé, đang đọc sách.”

Nói xong, tôi không đợi bà phản ứng, trực tiếp cúp máy.

Thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.

Đối phó với kiểu mẹ chồng thiên vị này, nhún nhường chỉ khiến bà nước lấn tới, phải cứng hơn bà mới .

Tôi tưởng chuyện này thế là xong, ai ngờ hôm sau, Trần Dao lại trực tiếp đến tận chỗ của tôi chuyện.

Tôi biên tập ở một tòa soạn tạp chí, lúc ta đến, chúng tôi đang họp đề tài.

Cô ta xông thẳng vào phòng họp, mắt đỏ như mắt thỏ, chỉ tay vào tôi vừa khóc vừa kể lể:

“Chị Triệu Nguyệt! Em biết chị không thích em, chị cũng không thể mách mẹ chồng chị, để bà ấy gọi điện mắng em như chứ!

Bố em là vì cứu Lục mà hy sinh, hai nhà mình là bè lâu năm, em đến thăm Tranh một chút thì sao chứ? Sao chị lại vu khống em hoại hôn nhân quân đội?”

Tiếng hét của ta khiến cả văn phòng xôn xao, đồng nghiệp vây lại xung quanh.

Tôi màn diễn nước mắt đầm đìa của ta, trong lòng lạnh hẳn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...