Lời Của Lòng – Chương 7

7

Người phụ nữ này đã tính toán rất kỹ, biết rõ Lục Tranh không có nhà, cố ầm lên để hủy hoại danh tiếng của tôi.

“Trần Dao, hôm qua tôi vừa gặp , hôm nay lại diễn trò gì đây?” Tôi đứng dậy, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng ta.

“Tôi diễn? Chị Triệu Nguyệt, sao chị có thể ? Cô – mẹ chồng chị – chính miệng thừa nhận là chị ép bà ấy gọi điện cho em!”

Cô ta khóc dữ dội hơn, cứ như bị oan lắm .

Đồng nghiệp bắt đầu thì thầm to nhỏ, ánh mắt tôi cũng bắt đầu khác lạ.

Tôi biết, tin đồn kiểu “chính thất – tiểu tam” luôn là đề tài khiến người ta thích thú nhất.

Nếu xử lý không khéo, ngày mai tôi sẽ thành “bà cả bắt nạt chồng” trong mắt cả cơ quan.

“Bà ấy gọi điện cho ? Nói gì?” Tôi hỏi.

“Bà ấy em sau này tránh xa Tranh ra, còn mắng em là hồ ly tinh!” Trần Dao nức nở kể.

“Ồ? Mẹ chồng tôi thật sao?” Tôi nhướng mày. “Cô có ghi âm không?”

Trần Dao sững người: “Tôi… sao tôi có thể ghi âm chứ?”

“Vậy là không có bằng chứng rồi.” Tôi nhún vai, quanh các đồng nghiệp, mỉm ,

“Mọi người, xin lỗi vì gián đoạn cuộc họp. Cô Trần đây là con của chiến hữu cũ của chồng tôi, hai nhà quen biết từ lâu.

Có thể vì tôi và chồng quá cảm, khiến ấy nảy sinh hiểu lầm. Hôm qua ấy đến nhà tôi, bị tôi từ chối, hôm nay lại tới tận nơi việc sự.”

Lời tôi nửa thật nửa giả, vừa giải thích hình, vừa khéo léo gán cho ta cái mũ “muốn tiểu tam”.

“Chị bậy! Tôi không có!” Trần Dao nổi cáu.

“Cô không có cái gì? Không hiểu lầm, hay không muốn ’em tốt’ của chồng tôi?” Tôi truy hỏi từng bước.

Giữa lúc chúng tôi giằng co, không khí vô cùng căng thẳng, thì điện thoại tôi vang lên.

Là một số lạ.

Tôi nghe máy, đầu dây bên kia là một giọng nam trầm ổn: “Là đồng chí Triệu Nguyệt phải không? Tôi là chính ủy Vương, ở đơn vị của Lục Tranh.”

“Chào chính ủy Vương.” Tim tôi chợt thót lại, phản ứng đầu tiên là Lục Tranh xảy ra chuyện rồi.

“Đồng chí đừng lo.” Giọng ông Vương rất nhẹ nhàng. “Lục Tranh nhờ tôi gọi điện cho . Hôm nay trong lúc huấn luyện, cậu ấy rơi vỡ điện thoại, tạm thời không liên lạc . Cậu ấy muốn tôi nhắn lại là mọi thứ đều ổn, bảo yên tâm.”

Nghe , tôi thở phào nhẹ nhõm một nửa.

“Ngoài ra, cậu ấy còn nhờ tôi xử lý một việc riêng.” Giọng ông Vương đột nhiên chuyển hướng.

“Anh ấy , có một đồng chí tên là Trần Dao, có thể sẽ phiền toái cho cuộc sống của .

Phía đơn vị đã chính thức liên hệ với đơn vị công tác của đồng chí Trần Dao, cũng đã liên lạc với người nhà ấy.

Hy vọng sau này sẽ không còn xảy ra chuyện tương tự nữa.

Nếu ấy còn tiếp tục quấy rối, có thể báo công an trực tiếp, hoặc liên hệ với tôi.”

Lời của chính ủy Vương truyền qua loa điện thoại, rõ ràng đến mức cả văn phòng đều nghe thấy.

Sắc mặt Trần Dao lập tức trắng bệch.

Cô ta không ngờ, Lục Tranh dù không có ở nhà, đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ.

Ánh mắt của đồng nghiệp xung quanh cũng từ xem trò vui chuyển thành khinh bỉ Trần Dao và thương cảm dành cho tôi.

“Nghe rõ chưa, Trần.” Tôi giơ điện thoại lên, đối diện với ta. “Đơn vị cũng đã ra mặt rồi, còn muốn diễn tiếp không?”

Đôi môi Trần Dao run rẩy, không nổi một lời.

“Tôi… tôi…” Cô ta lắp bắp mãi, cuối cùng ôm mặt, khóc lóc chạy khỏi văn phòng.

Một màn kịch lố bịch, đến đây là hạ màn.

Tổng biên tập bước lại, vỗ vai tôi: “Không sao chứ? Mấy chuyện như này, lần sau gọi bảo vệ đuổi thẳng.”

Tôi mỉm : “Không sao đâu ạ, cảm ơn sếp.”

Đồng nghiệp cũng lần lượt đến an ủi tôi, thể hiện sự khinh thường với “trà xanh” và sự ngưỡng mộ với thân phận vợ lính của tôi.

Dù tôi đã thắng, trong lòng lại chẳng nhẹ nhõm gì.

Lục Tranh, Lục Tranh…

Ở nơi xa xôi ấy, vẫn luôn nghĩ cho tôi từng chút một.

Anh thậm chí còn đoán trước Trần Dao sẽ chuyện, nên sắp xếp trước mọi thứ.

Người đàn ông này, đem tất cả thương giấu vào hành .

Tối hôm đó, tôi nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, trằn trọc mãi không ngủ .

Không còn Lục Tranh bên cạnh, không còn tiếng lòng ồn ào quen thuộc của , tôi bỗng thấy có chút không quen.

Tôi lấy điện thoại ra, lật xem mấy tấm ảnh hiếm hoi chụp chung của chúng tôi.

Trong ảnh, lúc nào cũng mang gương mặt nghiêm túc, còn tôi thì có vẻ gượng gạo.

Giờ lại, tôi mới phát hiện, tuy không , trong đôi mắt sâu thẳm ấy, toàn là hình bóng của tôi.

Đúng lúc tôi đang miên man suy nghĩ, điện thoại bỗng rung lên.

Là một lời mời kết .

Ảnh đại diện là bầu trời đêm đen kịt, lác đác vài ngôi sao.

Tên tài khoản là: LZ.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến, ấn đồng ý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...