Lời Hẹn Bên Nơi [...] – Chương 5

5

“Ơ, em không biết đang dỗ dành , nếu sớm biết thì em đã không chạy tới rồi.”

Từ Tiêu bất ngờ chen ngang, lại cho tôi cơ hội.

Tôi nhân lúc đó vùng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Hoài An, lao về phía nhà.

Từ Tiêu chạy vài bước, chặn tôi lại.

“Đừng giận nữa mà, chị Vi Vi, ừm… hay gọi chị là chị dâu thì chị vui hơn?”

“Chị dâu à, hôm nay chị loạn thế này là hỏng tâm trạng vui vẻ của Hoài An rồi đó.”

“Chị là của ấy, phải biết nghĩ cho ấy chứ.”

Tôi hừ lạnh, mỉa mai:

“Tôi với ta chia tay rồi, hoàn toàn có thể ta, tha hồ mà nghĩ thay cho ta.”

Nói xong, tôi lướt qua ta.

Từ Tiêu lại như một diễn viên xuất sắc, lảo đảo vài bước, rồi ngã xuống đất.

Cô ta bật khóc một tiếng đau đớn, nước mắt rơi lả chả như chuỗi hạt ngọc bị cắt đứt.

“Hoài An, quá đáng thật, ghét em thì cứ thẳng, sao lại đẩy em?”

“Bọn em lớn lên bên nhau, thân thiết một chút không phải là chuyện rất bình thường sao? Cô ta dựa vào cái gì mà lại đối xử với em như ?”

Thẩm Hoài An xót xa Từ Tiêu, chẳng chịu thấy ta chịu nửa điểm ấm ức, lửa giận lập tức bùng lên.

Anh ta cẩn thận đỡ ta dậy:

“Tôn Vi, em đừng quá đáng.”

“Dù có giận đến mấy cũng không nên đẩy người ta, mau qua xin lỗi đi.”

“Tương lai chúng ta vẫn sẽ học chung một trường, có khi còn cùng lớp, em cứ thủ đoạn như thì còn học hành gì nữa?”

Tôi lạnh lùng hai kẻ đang dựa sát vào nhau.

“Anh đã thích học như thế, thì tự học một mình đi.”

“Từ nay đừng gặp lại nữa, trai cũ.”

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi, mặc kệ tiếng quát giận dữ của Thẩm Hoài An vang lên phía sau.

Hai ngày sau, tôi ngồi trong phòng chờ tàu thì nhận một cuộc gọi lạ.

Trong lòng tôi đã có dự cảm, vẫn bắt máy.

“Vi Vi, còn giận à? Hôm đó là em sai rồi.”

“Thôi , để thẳng. Anh đã photo cho em một tờ đơn rút hồ sơ.”

“Anh điền hết rồi, em chỉ cần ký thôi.”

“Chúng ta thi lại, nhất định sẽ có điểm cao hơn.”

“Bảo bối, bên em sao ồn thế?”

Thẩm Hoài An vẫn là cái dáng vẻ ấy.

Coi việc đến tìm tôi lành chẳng khác nào ban ơn.

Ngày trước, vì thích ta, tôi chẳng nỡ thấy ta cúi đầu.

Chỉ cần ta mở miệng, trái tim tôi liền mềm xuống.

Dù sao ta cũng là mối đầu.

Là người mà tôi từng muốn đi hết một đời.

Thế bây giờ.

Tôi đã rõ bản chất.

Dù trong tiềm thức vẫn còn chút xót xa, tôi tuyệt đối không quay đầu lại nữa.

Anh ta không đợi tôi đáp, cứ tự mình tiếp:

“À đúng rồi, đã đi xem trường mới rồi, điều kiện tốt hơn Nhất Trung nhiều lắm…”

“Anh còn định sau Quốc khánh mới nhập học, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ra ngoài chơi, em muốn đi đâu không?”

“Vi Vi, sao em không gì?”

“Em đang ở đâu ? Bên đó sao ồn quá ?”

Thẩm Hoài An hăng hái vẽ ra kế hoạch học lại của mình, giống hệt lúc trước kỳ thi đại học, khi ta từng vẽ nên viễn cảnh đẹp đẽ cho tương lai chúng tôi.

Tôi như nghe thấy giọng điệu tự cao tự đại của ta:

“Em xem, thích em đến mức đặt em vào trong tương lai của mình.”

Tôi hít sâu một hơi, cắt ngang ảo tưởng của ta:

“Thẩm Hoài An, tại sao phải đi học lại? Tại sao không hề bàn bạc với tôi?”

Tôi cảm nhận giọng mình run rẩy.

Thật ra, tôi vẫn muốn nghe ta tự miệng ra đáp án.

Để tôi hết hy vọng.

Để tôi hoàn toàn cắt đứt niềm lưu luyến với ta.

Chỉ có thế, tôi mới thật sự dứt bỏ , không còn vướng bận mà bước đến thế giới mới.

Đầu dây bên kia im lặng, hồi lâu mới bật khẽ:

“Vi Vi, không trước là vì muốn tốt cho em.”

“Em lúc nào cũng giận dỗi, nếu trước, chẳng phải cả mùa hè em sẽ không thèm để ý đến sao?”

“Ngoan nào, em phải tin vào , tin vào chính mình. Chúng ta học lại, chắc chắn sẽ có kết quả tốt, cùng vào một trường đại học.”

Tôi im lặng, ghi nhớ từng chữ một.

Đến nước này, ta vẫn là cái thái độ đó.

Thôi.

Cứ đi.

Tôi thở ra một hơi như trút gánh nặng.

Không buồn nghe ta lải nhải thêm, trực tiếp cúp máy.

Ngồi yên trong phòng chờ ga tàu.

Thì ra buông bỏ một người lại có cảm giác thế này.

Chán ghét, oán hận xen lẫn bất lực.

Cuối cùng hóa thành bình thản.

Cũng tốt.

Đến khách sạn, tôi mệt mỏi nằm xuống ngủ say.

Tỉnh lại thì trời đã nhá nhem.

Tôi cầm lấy điện thoại.

Tin nhắn, cuộc gọi dồn dập.

Tôi mở khung chat của thân Hứa Ninh, vì ấy là người gửi nhiều nhất.

“Vi Vi, Thẩm Hoài An ngoại rồi.”

“Woc, thật đúng là không biết xấu hổ.”

……

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/loi-hen-ben-noi-gieng-can/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...