Lời Hẹn Bên Nơi [...] – Chương 9

9

Quả thật Thẩm Hoài An không hiểu. Cả một học kỳ trôi qua, ta vẫn không nghĩ ra.

Trong ánh mắt ta là sự mơ hồ và hoang mang, ta lẩm bẩm:

“Vi Vi, rõ ràng tính cách em không phải như thế, tại sao lại từ chối .”

“Từ Tiêu từng , em là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã thiếu thương, bà nội em quá già, không nên nuôi em thành ra tính cách thế này.”

“Đặc biệt là sau khi bà mất, em càng nên dựa dẫm vào .”

Tôi khựng lại, cắn chặt răng.

Tôi luôn muốn một người giữ thể diện.

Mỗi lần đối diện với Thẩm Hoài An, tôi đều cố gắng giữ lý trí.

Tôi không muốn biến mình thành một kẻ điên loạn, mất kiểm soát.

Nhưng sao ta có thể tùy tiện phán xét gia đình gốc của tôi.

Sao ta có thể nhắc đến bà nội tôi.

Tôi không còn giữ nổi thể diện nào nữa.

Tôi mở cửa, ném tất cả những gì trong tầm mắt về phía Thẩm Hoài An.

Anh ta bị tôi ném đến choáng váng.

Tôi như phát điên, chạy vào bếp lấy một con dao, chỉ thẳng vào ta, đôi mắt đỏ rực, gần như hét lên:

“Thẩm Hoài An, lấy gia đình gốc của tôi trò chuyện sau bữa ăn, vui lắm sao?”

Anh ta đưa tay ôm lấy trán — nơi vừa bị tôi ném một chiếc cốc thủy tinh, máu đang rỉ ra.

Lúc này ta mới nhận ra mình lỡ lời, định giải thích.

Tôi căn bản không cho cơ hội, bộ muốn chém xuống.

Thật ra ngay cả tôi cũng không rõ mình đang diễn kịch hay thật sự muốn .

Chỉ thấy ta hoảng loạn chạy xuống lầu, quay đầu lại như muốn gì.

Nhưng khi chạm vào ánh mắt lạnh lẽo, đầy sát khí của tôi, tất cả lời đều nghẹn lại.

Chỉ để lại một câu “Xin lỗi” rồi vội vàng bỏ chạy.

Năm mới, tôi đến nghĩa trang, kể cho bà nghe những chuyện đã trải qua trong suốt học kỳ này.

Tôi là đứa bé mà bà nội đón về từ trại phúc lợi.

Hôm đó, bà vui vẻ nắm tay tôi đi trên phố:

“Bà già này chẳng có gì, có chút tiền nhỏ, nuôi một đứa trẻ thì vừa vặn.”

Sau này tôi mới biết, bà không phải là chẳng có gì.

Bà từng có chồng, cũng từng có một đôi con.

Chỉ là bà đã từ bỏ họ.

Bà từng là giảng viên của Đại học A, từng ôm trọn đam mê muốn cống hiến sự nghiệp ở nơi đó.

Nhưng rồi chồng phản bội, con cái ruồng bỏ.

Bà rời khỏi vùng đất đầy thương tâm ấy, quay về quê nhà.

Bà vẫn luôn muốn quay lại, chỉ là chưa bao giờ bước ra nổi bước đó.

Tôi rất may mắn.

May mắn vì đã gặp bà.

May mắn vì ở bên bà suốt mười lăm năm.

May mắn vì đã thi đỗ vào Đại học A.

May mắn nhất chính là tôi mang họ của bà.

Ngày hôm đó, khi rời khỏi nghĩa trang, bầu trời bỗng rơi xuống từng bông tuyết nhỏ.

Cô giáo Tôn, bà thấy rồi chứ, Tôn Vi đã trở thành đồng môn của bà.

Còn may mắn tìm cả giáo trình mà năm xưa bà từng tham gia biên soạn.

Về đến nhà, tôi nhận một cuộc gọi lạ.

Tôi không một lời, lập tức cúp máy, chặn số.

Nhưng bên kia lại dai dẳng không ngừng.

Không biết đổi bao nhiêu số mà vẫn gọi tới.

Cuối cùng tôi bắt máy.

Đầu dây là giọng nữ sắc bén quát tháo:

“Cô là Tôn Vi phải không, tôi là mẹ của Hoài An, Hoài An xảy ra chuyện rồi.”

“Tôi không biết đã gì con trai tôi, tôi cảnh cáo , nếu con tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ bắt phải trả giá.”

Nghe mà tôi buồn , thầm đoán nhà họ Thẩm chắc là chuyên đi bán số điện thoại.

“Bác à, nếu là vấn đề sức khỏe, xin bác đi thẳng đến bệnh viện Nhân Dân, còn nếu là về tinh thần…”

Tôi chưa hết.

Ý chưa cần ra, chắc bà ta cũng hiểu.

Đầu dây bên kia bắt đầu chửi rủa, náo loạn.

Rồi bỗng nhiên đổi giọng, là một người khác.

“Vi Vi, xin lỗi em.”

“Có thể cho thêm một cơ hội nữa không? Anh sẽ đến Đại học A tìm em.”

“Anh không bỏ em, thật sự thích em.”

Tiếng ta quá lớn, khiến tôi nhíu mày:

“Thẩm Hoài An, tốt nhất là nên đi khám đi, hoang tưởng cũng là bệnh nguy hiểm đấy.”

“Cuộc đời tôi không cần , vẫn là câu đó, cút càng xa càng tốt.”

Bên kia im lặng rất lâu, một lúc sau mới vang lên giọng nghẹn ngào:

“Anh biết rồi.”

Thẩm Hoài An từ đó không xuất hiện nữa.

Chỉ là mỗi dịp lễ tết, tôi đều nhận bưu kiện từ quê gửi đến.

Tôi không nhận, tất cả đều trả lại.

Sau này, nghe Hứa Ninh , Thẩm Hoài An thi đại học không thành công.

Bởi vì Từ Tiêu đột nhiên phát điên, cào rách tay phải của ta.

Đó chỉ là lời bên ngoài.

học lại cùng ta kể rằng, thật ra Thẩm Hoài An chưa bao giờ đặt tâm trí vào việc ôn thi.

Những lần thi thử kết quả rất tệ, chẳng còn thấy bóng dáng cậu học sinh từng đứng top 3 của Nhất Trung.

Anh ta chỉ quen tìm lý do che đậy.

Mà Từ Tiêu vừa khéo lại cho ta một cái cớ.

Người từng chẳng để tâm đến việc học lại, kêu gào đòi rút hồ sơ, cuối cùng cũng học lại lần thứ hai.

Còn tôi chỉ nhạt bỏ qua.

Vài năm sau, khi tôi nhận giấy báo trúng tuyển nghiên cứu sinh, cũng đồng thời nhận thiệp mời đám cưới của Thẩm Hoài An.

Tôi không đi, nhóm lớp lại náo loạn cả lên.

Thẩm Hoài An học lại nhiều năm không kết quả, cuối cùng chọn về quê kết hôn.

Ngày cưới, bụng bầu vượt mặt của Từ Tiêu xông vào, khóc lóc bám lấy ta, bắt ta chịu trách nhiệm.

Chuyện này ồn ào suốt mấy tháng, thậm chí còn lên cả bản tin địa phương.

Nhưng sự ý của tôi không dừng lại lâu.

Bởi vì thầy hướng dẫn nhắn tin gọi tôi đi họp nhóm nghiên cứu.

Tương lai của tôi rực rỡ và chói sáng.

(HOÀN)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...