Tôi có một bí mật.
Người mà tôi thích… có thể nghe tiếng lòng của tôi.
Để tránh xấu hổ, tôi cố giả vờ lạnh lùng, che giấu bản thân.
Nhưng khi gặp Trần Thâm, những suy nghĩ muốn lại gần ấy hoàn toàn không kìm .
【Nốt ruồi của ấy thật gợi cảm.】
【Rất muốn nắm tay ấy.】
Cho đến khi lạnh lùng cảnh cáo:
“Xin lỗi, sự thích của em khiến cảm thấy phiền phức.”
“Em có thể… tránh xa một chút không?”
Lúc đó tôi mới nhận ra, cảm của tôi trong mắt là một sự xâm phạm.
Tôi dập tắt hết hy vọng, tránh xa thật xa.
Nhưng ngược lại, như biến thành một người khác, đôi mắt đỏ hoe.
Giọng vừa nghiêm khắc lại vừa khẩn thiết:
“Xin em… là em thích , muốn nghe…”
1
Tôi có một bí mật.
Người tôi thích… có thể nghe tiếng lòng của tôi.
Ngoài Châu Chiêu Hà ra, không ai biết điều này.
Hai năm trước.
Một nam sinh lớp bên, lúc nhặt bóng ở sân thể dục, trong lòng tôi vừa mới lóe lên câu 【Hơi thích】, người đó lập tức chạy mất.
Từ đó, mỗi lần gặp tôi, cậu ấy đều né sang đường khác.
Châu Chiêu Hà tôi: “Cậu lại nghĩ gì rồi, xem dọa người ta kìa.”
Tôi chỉ biết bất lực.
Ngay cả tưởng tượng cũng không sao.
Sau đó tôi học cách một “tảng băng” đúng nghĩa.
Chỉ cần gặp ai đó có chút thuận lợi, lập tức bật chế độ 【Trong lòng niệm ‘vô dục vô cầu’ + trên mặt treo biển ‘đừng phiền’】.
Hai năm nay yên ổn vô sự, thậm chí còn lọt top 【Người khó theo đuổi nhất trường】.
Cho đến khi vào đại học, tôi gặp Trần Thâm.
Anh là hội trưởng hội sinh viên.
Đứng bên bục giảng trong giảng đường bậc thang, tự giới thiệu.
Ánh nắng từ cửa sổ tràn vào, phủ lên người một vệt sáng.
Ở cổ có một nốt ruồi.
【Chết tiệt.】
【Sao cái nốt ruồi đó lại mọc ở chỗ quyến rũ thế nhỉ?】
【…Gợi cảm thật.】
Những lời trong lòng như vòi nước chưa khóa chặt, ào ào tuôn ra.
Tôi cúi gằm đầu, móng tay bấu vào lòng bàn tay, cố gắng đè mấy ý nghĩ không trong sáng đó xuống.
Nhưng đã muộn.
Người bên bục giảng bỗng khựng lại, lời giới thiệu bị ngắt quãng.
Tôi không dám ngẩng đầu, vẫn cảm nhận rõ một ánh mắt đang quét khắp phòng học.
Vài giây sau—
“…Trên đây là kế hoạch tuyển mới của hội sinh viên.”
Giọng Trần Thâm vang lên trở lại, thấp hơn lúc nãy, mang theo chút khựng lại khó nhận ra.
“Nếu có thắc mắc, các có thể giơ tay.”
Tôi ngẩn người chằm chằm vào cuốn sổ trên bàn, bên trên đầy những nét gạch ngang loạn xạ.
Vừa rồi là tôi vô thức cầm bút vẽ bậy.
Tai tôi thì dỏng lên, bắt lấy từng tiếng từ phía bục giảng.
Anh ấy đi xuống rồi.
Tiếng giày da gõ lên sàn ngày càng gần.
Tim tôi như muốn nhảy ra ngoài.
Trong đầu, “ bé” phiên bản thu nhỏ của tôi đã bắt đầu điên cuồng đập tường.
【Đừng lại gần, đừng lại gần, đừng lại gần.】
【Anh ấy chắc không biết là tôi đâu nhỉ, đông người thế cơ mà!】
【Vừa nãy tại sao lại nghĩ mấy thứ như chứ!】
Tiếng bước chân dừng ngay bên cạnh tôi.
“Bạn học, bút của em.”
Tôi ngửi thấy mùi hương trên người ấy.
Là mùi của ánh nắng, rất sạch sẽ.
Hoàn toàn trái ngược với những suy nghĩ không trong sáng trong đầu tôi.
Tôi ngẩng đầu thật nhanh, va ngay vào một đôi mắt đen láy.
Đuôi mắt hơi cong, mang theo chút tò mò.
Trong tay là một cây bút bi màu đen.
【Mau gì đó đi!】
Tôi mấp máy môi, hồi lâu mới thốt ra hai chữ:
“Cảm ơn.”
Đầu ngón tay tôi chạm vào ngón tay , ngay lập tức có một luồng điện nhẹ chạy qua.
Tôi nắm chặt cây bút, đến mức các ngón tay trắng bệch.
Hoàn toàn không để ý đây vốn chẳng phải bút của tôi.
Trần Thâm không lập tức rời đi.
Anh đứng nguyên tại chỗ hai giây, rồi mới quay người đi tiếp.
Tôi liếc trộm bằng khóe mắt.
Thấy giơ tay chạm vào yết hầu của mình.
【Anh ấy sờ vào nốt ruồi rồi!】
【Không đúng, cái đầu ngu, đừng nghĩ nữa!】
【Xong rồi xong rồi, chắc chắn ấy nghe thấy hết rồi.】
2
Châu Chiêu Hà ở bên cạnh huých cùi chỏ vào tôi, hạ giọng :
“Có phải lại nghĩ linh tinh không? Tớ biết ngay mà, kiểu này đúng gu của cậu.”
Tôi bấu mạnh vào tay ấy một cái: “Câm miệng.”
Nhưng trong lòng tôi lại gào thét: 【Đúng gu thì còn nhẹ, đây là…】
Không dám nghĩ tiếp nữa.
Lúc tan buổi, tôi gần như chạy trốn khỏi lớp học.
Châu Chiêu Hà đuổi theo sau: “Chạy gì thế, đi đăng ký vào hội sinh viên đi.”
“Không đi!”
Tôi quát hơi to, khiến mấy xung quanh quay sang .
Tôi vội kéo ấy rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh, tim vẫn còn đập loạn.
Vừa định than phiền với ấy về sự xấu hổ vừa rồi—
Thì phía sau bỗng vang lên một tiếng gọi: “Bạn học kia.”
Là Trần Thâm.
Châu Chiêu Hà theo phản xạ dừng lại quay đầu, tôi cũng bị ấy kéo khựng lại.
【Gọi tôi sao?】
【Giả vờ không nghe thấy không?】
【Châu Chiêu Hà, đừng có quay đầu lại chứ!】
Tôi kéo tay áo ấy, định tiếp tục đi.
Trần Thâm lại gọi thêm một tiếng:
“Hai phía trước.”
Tôi chỉ có thể cứng đầu quay lại, cố gắng giữ cho nét mặt mình không để lộ sơ hở.
“Anh Trần, có chuyện gì không?”
Anh dừng cách tôi nửa bước.
Trần Thâm cao hơn tôi một cái đầu, tôi phải hơi ngẩng lên mới rõ mắt .
“Phiếu đăng ký của em.”
Anh đưa cho tôi một tờ giấy, đầu ngón tay vô lướt qua mu bàn tay tôi.
“Em vừa để quên trên chỗ ngồi.”
Tôi cúi xuống tờ giấy in chữ “Tuyển thành viên mới hội sinh viên”.
【Tại sao ấy lại nhặt cái này giúp tôi?】
“Cảm ơn.”
Bạn thấy sao?