Chị đi thẳng đến trước mặt tôi, mở tập hồ sơ ra, chỉ vào mấy bản phác thảo bên trong:
“Chị cứ thấy còn thiếu chút gì đó, nghĩ là em có thể .”
Tôi chưa kịp phản ứng, ánh mắt lại vô thức liếc về phía Trần Thâm.
Anh đứng cạnh, không gì, chỉ hơi cúi mắt tôi.
【Sao ấy vẫn chưa đi?】
【Vào hội sinh viên rồi, chẳng phải sẽ thường xuyên gặp ấy sao.】
【Họp thường kỳ… hoạt … nghĩ thôi đã thấy nghẹt thở.】
Tôi cắn môi, vừa định “Để em suy nghĩ đã” thì chị Kiều Miên vỗ nhẹ vai tôi:
“Đến thử đi, không cần ở trong hội sinh viên, cũng không cần họp hành gì đâu, chỉ cần nộp bài là .”
“Bức ‘Ngõ mưa’ em vẽ hồi cấp hai, chị vẫn còn nhớ đến bây giờ.”
【…Hơi rung rồi.】
【Nếu không phải tham gia họp thường kỳ thì chắc sẽ không gặp Trần Thâm nữa nhỉ.】
Trong lòng tôi, hai “phiên bản” đang giằng co kịch liệt.
Châu Chiêu Hà huých nhẹ vai tôi, ghé sát tai thì thầm:
“Đi đi, cũng coi như giúp cậu phân tán bớt sự ý.”
Tôi hít sâu một hơi.
Cuối cùng vẫn đồng ý.
Sau khi chị khóa trên rời đi, ngón tay Trần Thâm khẽ lướt trên mép cuốn sách hai lần, như đã do dự rất lâu.
Rồi mới chậm rãi ngẩng lên tôi.
Trong mắt không có sự sắc bén nào, chỉ bình tĩnh xen lẫn chút bối rối khó nhận ra.
“Nguyễn Toại?”
4
Anh gọi tên tôi, tim tôi khựng lại một nhịp.
“Có vài chuyện, tôi muốn rõ với em.”
Ánh mắt Châu Chiêu Hà rơi lên người tôi.
Nhịp tim tôi bắt đầu tăng tốc, mơ hồ có thể đoán sắp gì.
Trần Thâm cụp mắt, như đang tìm từ ngữ thích hợp:
“Một số… ý nghĩ của em, thật ra tôi có thể cảm nhận .”
Anh không thẳng là “tiếng lòng”, ý trong câu đã quá rõ ràng.
“Dạo này, tôi luôn cảm thấy… hơi không thoải mái.”
Cổ họng tôi nghẹn lại, đầu ngón tay lạnh buốt, ngay cả hơi thở cũng như dừng lại.
Gió từ hành lang thổi vào, hất tung vài sợi tóc trước trán .
Khi ngẩng lên tôi, trong mắt ẩn chứa chút áy náy.
“Xin lỗi, có lẽ là do tôi quá nhạy cảm. Nhưng sự thích của em, đúng là đã khiến tôi có chút khó xử.”
Anh dừng lại một chút, giọng dịu hơn vẫn mang chút khoảng cách:
“Cho nên… có thể ơn, đứng xa tôi một chút không?”
“Không cần cố ý tránh, hãy giữ khoảng cách như những học bình thường.”
Nói xong, khẽ gật đầu như thay cho lời xin lỗi, rồi quay người rời đi.
Tiếng bước chân rất nhẹ, từng nhịp đều gõ mạnh vào tim tôi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, bóng lưng khuất dần ở khúc rẽ, mới nhận ra mắt mình đã đỏ hoe.
Châu Chiêu Hà lục trong túi lấy khăn giấy đưa cho tôi, đầu ngón tay khẽ chạm vào bờ vai đang run lên của tôi.
“Tôi biết, bây giờ cậu chắc chắn đang nghĩ là do cậu không giấu kỹ, nên mới phiền người ta.”
Tôi cúi đầu.
Nước mắt rơi xuống mũi giày, loang thành một vệt ướt nhỏ.
Cô ấy ngồi xổm xuống, ngẩng đầu tôi, nhẹ nhàng :
“Cậu đã rất cố gắng rồi, cảm mà, gặp đúng người mình thật sự thích, sao mà dừng là dừng ?”
Cô ấy đưa tay, dùng ngón tay cái lau nước mắt trên má tôi.
“Anh ấy thấy phiền, có thể chỉ vì ấy cũng không biết sao đáp lại cảm của cậu thôi.”
“Đừng để trong lòng, cậu đâu có cố ý, cậu đã cố giấu đến rồi, đúng không?”
Cuối cùng tôi không nhịn , nghẹn ngào thành tiếng:
“Không phải đâu, là lỗi của tôi.”
Châu Chiêu Hà lập tức lắc đầu:
“Không phải, thích một người chưa bao giờ là lỗi cả…”
“Nếu có một người lạ, luôn đứng trước mặt cậu rằng họ thích cậu, cậu chẳng phải cũng thấy bị quấy rối sao?”
Tôi ngắt lời Châu Chiêu Hà, đôi mắt nhòe nước ấy:
“Trong lòng ấy chắc cũng nghĩ thôi.”
Động tác của ấy khựng lại, ánh mắt đầy thương xót không còn che giấu .
Cô im lặng vài giây, rồi nắm lấy những ngón tay lạnh buốt của tôi:
“Không giống mà.”
“Cậu khác với những người cố quấy rối người khác.”
Ngón tay cái của khẽ vuốt qua vết hằn đỏ trong lòng bàn tay tôi— là do tôi vừa bóp quá chặt mà để lại.
“Từ lần đầu tiên, cậu đã né tránh rồi. Cậu đâu có chủ đến gần ấy, rõ ràng là cậu luôn cố lùi lại.”
Cô chợt mỉm , trong mắt ánh lên chút ươn ướt.
Tôi cắn môi, nước mắt lại dâng lên.
“Nhưng ấy vẫn… thấy khó chịu.”
Châu Chiêu Hà đứng lên, kéo tôi vào lòng, vỗ nhẹ lưng tôi:
“Đừng tự khó mình nữa, ấy muốn khoảng cách thì mình cho.”
“Nhưng đừng vì thế mà nghĩ mình không tốt, cậu đã ngoan lắm rồi.”
Tôi hít mũi một cái, bỗng thấy… hình như cũng không còn ngột ngạt như trước.
Bạn thấy sao?