Vì video của Phó Tư Yến quá rùng rợn, vừa đăng lên đã bị nền tảng cưỡng chế gỡ bỏ.
Về sau, tin tức về Phó Tư Yến dần ít đi, gần như không còn ai nhắc đến.
Cho đến khi nhà họ Phó bị diệt tộc, tôi mới thấy hắn lần cuối trong một mẩu tin xã hội.
Hắn đã biến thành một cục thịt thối nát không còn hình người, có thể tưởng tượng hắn đã phải chịu đựng đến thế nào trước khi chết.
Sau cái chết của Phó Tư Yến, Thư Tiểu Uyển đến tìm tôi một lần.
Cô ta đến để xin lỗi.
Cô ta :
“Tôi đoán… chắc và Phó Tư Yến đều từng chết một lần. Nếu , có lẽ là việc tôi từng ở kiếp trước… đã chết .”
“Thánh nữ, tôi chưa bao giờ muốn , cũng không muốn đối đầu với năm nhà tiên gia.”
Tôi gật đầu, ánh mắt đầy hứng thú quan sát ta.
Ở một mức độ nào đó, ta và chúng tôi – những người tiếp nhận tiên gia – có đôi chút giống nhau.
Chỉ khác là, chúng tôi mượn sức tiên gia để tu luyện, còn ta thì… cho phép quái ký sinh vào linh hồn mình.
Tôi hỏi: “Sau này định gì?”
Thư Tiểu Uyển khổ: “Không còn là việc tôi có thể quyết định nữa rồi.”
Cô ta đã bán linh hồn mình cho xà .
Khi vừa tròn mười tám tuổi, Phó Tư Yến dẫn ta lên núi, là đi cắm trại dã ngoại.
Trên núi đó… hắn đã cưỡng hiếp ta.
Trong lòng Thư Tiểu Uyển đầy sự kháng cự, dù là để tiếp tục sống sót trong nhà họ Phó, hay để thực hiện kế hoạch trả thù của mình, ta chỉ có thể lựa chọn nhẫn nhịn.
Chính nỗi oán hận sâu sắc ấy đã đánh thức con xà đang ngủ yên trong núi.
Xà hỏi ta: “Nếu cho ngươi một cơ hội để báo thù nhà họ Phó, ngươi sẵn sàng trả giá điều gì?”
Thư Tiểu Uyển : “Tất cả mọi thứ của tôi.”
Cô ta nhận sức mạnh của xà , trở nên quyến rũ mê người, cũng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nhưng đồng thời, ta cũng mất đi tất cả những gì khiến mình còn gọi là “người”.
Sau khi kể xong mọi chuyện, Thư Tiểu Uyển cúi đầu xin lỗi tôi.
Khi ta chuẩn bị rời đi, tôi ngăn lại.
“Còn một chuyện… nên xem.”
Tôi đốt một nén hương, rồi dùng tro hương vẽ một vòng tròn trong không trung.
Bên trong vòng tròn ấy, một khung cảnh kỳ lạ hiện lên.
Vì đã vỡ lời thề chín kiếp không hối hận, sau khi chết, Phó Tư Yến lập tức rơi vào mười tám tầng địa ngục.
Ở đó, hắn phải chịu đói khát, rét buốt, thiêu đốt, phải bị nhổ lưỡi, lên núi dao, xuống biển lửa, rơi vào vạc dầu, hết lần này đến lần khác, cho đến khi trả hết tội nghiệt của mình.
“Tội hết, hắn sẽ bắt đầu lại vòng luân hồi, từ đường súc sinh.”
Thư Tiểu Uyển gật đầu hài lòng. Trong đôi mắt đã gần như hóa rắn của ta, bất ngờ lăn xuống một giọt nước mắt.
“Cảm ơn … Thánh nữ.”
“Tôi không cần cảm ơn. Nhưng nếu sau này còn dám người, lần sau gặp lại, tôi sẽ không nương tay nữa.”
“…Tôi hiểu.” Nói xong, Thư Tiểu Uyển hóa thành một con hắc xà, trườn vào bóng đêm.
Cô ta rời đi rồi, Tống Bắc Xuyên mới từ phòng trong bước ra, ôm tôi vào lòng.
“Vợ à, sau này em còn định tiếp tục ra trận trừ tà cứu người sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Sự tồn tại của năm nhà tiên gia – Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu, Hôi – chính là để giúp tiên gia tu hành, phổ độ chúng sinh. Việc này, sao có thể ngừng lại ?”
“Thiện ác có báo, đạo trời tuần hoàn. Chúng ta, chẳng qua chỉ là người ngoài quan sát nhân quả, và đẩy một tay đúng lúc mà thôi.”
Tống Bắc Xuyên ôm tôi càng chặt hơn.
“Anh hận chính mình không thể ra trận như em. Nhưng thề, tất cả những gì của nhà họ Tống… đều sẽ dùng để bảo vệ em.”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu dàng, sao trời thưa thớt.
Tôi quay người lại, véo nhẹ vào má ấy: “Ngốc à, em không sao đâu.”
Trong mắt Tống Bắc Xuyên đầy ắp cảm, đôi má bỗng ửng hồng.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị bế ngang, ôm thẳng vào phòng ngủ.
Trong chín kiếp luân hồi sau đó, em luôn cảm thấy may mắn vì có bên cạnh.
— Hoàn toàn chính văn —
Bạn thấy sao?