Lời Nói Dối Của [...] – Chương 7

7

Nhưng Thôi Thế Châu lại hoảng.

Rõ ràng trong buổi họp vừa nãy, ta còn không chút nể , hỏi câu nào cũng muốn dồn tôi đến tuyệt cảnh.

Thế mà giờ lại đột ngột đổi giọng, quay sang Chủ Nhiệm Lý:

“Tôi thấy không cần thiết phải công khai phẫu thuật.

Giản Dao kinh nghiệm còn non, phát sóng trực tiếp sẽ khiến ấy căng thẳng, ảnh hưởng đến ca mổ, rồi liên lụy bệnh nhân.

Dù sao, bác sĩ Lâm Uyển Kỳ đã tiếp nhận ca mổ, tôi kiến nghị cứ để ấy tiếp tục.”

Tôi mỉm :

“Đừng thế. Chính đã bảo, tôi chỉ là nhờ vào quan hệ gia đình mới vào bệnh viện.”

“Tôi không có năng lực, không có bản lĩnh.

Vậy thì, ca mổ quan trọng thế này, tất nhiên phải giao cho ngôi sao mới nổi của bệnh viện ta rồi.”

“Hơn nữa, chẳng phải cũng từng , bệnh nhân cũng cần cho bác sĩ trẻ cơ hội hay sao?”

Giản Dao đắc ý:

“Thầy Thôi, thầy cứ yên tâm, em không có vấn đề gì đâu.

Đã Lâm đồng ý, em càng không có lý do để lùi bước.”

Thôi Thế Châu nóng ruột:

“Tôi đã rồi, không !”

“Phẫu thuật phát sóng trực tiếp sẽ cản trở thao tác, lỡ xảy ra chuyện thì sao? Đây là không có trách nhiệm với bệnh nhân!”

“Không đâu!” – Giản Dao lập tức giành lời, – “Thầy đừng coi em như trẻ con, em !”

Thôi Thế Châu đập mạnh tay xuống bàn, hét lớn:

“Tôi đã không , thì chính là không !”

Mọi ánh mắt đều dồn về phía ta.

Đôi mắt Thôi Thế Châu đỏ ngầu, bờ môi run rẩy:

“Bản luận văn đó vốn dĩ không phải do viết! Cô căn bản chẳng biết gì cả, ngay cả quy phạm phẫu thuật cũng là tôi dạy cho !”

“Tôi có gì phải để mổ cho mẹ tôi? Trước đây tôi chỉ khen vài câu, mà đã vênh váo tự đắc đến mức không biết trời cao đất rộng rồi phải không?”

Không khí lập tức đông cứng lại.

Sắc mặt Giản Dao bỗng chốc trắng bệch.

Nhưng miệng ta vẫn chưa chịu nhận, lắp bắp:

“Thầy Thôi… thầy đang gì thế? Em… em nghe không hiểu.”

Tôi rút điện thoại, bấm một dãy số:

“Viện trưởng, ngài có thể đến phòng họp của tổ điều tra một chuyến không?”

Chẳng bao lâu sau, viện trưởng đẩy cửa bước vào.

Tôi đưa cho ông một chiếc USB.

“Đây là tư liệu tôi nhờ luật sư thu thập trước đó, xin ngài xem qua.”

Màn hình lớn sáng lên, hình ảnh Giản Dao và Thôi Thế Châu ở hành lang khách sạn hiện rõ mồn một.

Còn có cả những đoạn tin nhắn tứ, cùng với bản ghi âm toàn bộ vụ việc đạo văn luận văn.

Giản Dao với Chủ Nhiệm Lý:

“Cậu à, chỉ cần lần này thành công, cậu có thể danh chính ngôn thuận sắp xếp cho cháu thay vào vị trí của Lâm Uyển Kỳ. Thành quả nghiên cứu của ta đủ để cháu xét lên phó chủ nhiệm rồi.”

Chủ Nhiệm Lý đập bàn bật dậy:

“Cô… đây là quay lén trái phép!”

Tôi bật :

“Ông đừng quản tôi quay thế nào, chỉ cần trả lời: người trong video có phải ông hay không?”

Tôi xoay sang viện trưởng:

“Về việc này, tôi có ba điểm muốn nhấn mạnh.

Thứ nhất, Giản Dao và Chủ Nhiệm Lý có quan hệ cậu cháu.

Thứ hai, Giản Dao và Thôi Thế Châu đã cấu kết, đánh cắp kết quả nghiên cứu của tôi – điểm này, Thôi Thế Châu hoàn toàn có thể chứng.

Thứ ba — Thôi Thế Châu ngoại trong hôn nhân, điều này có phải vi phạm y đức hay không?”

Màn hình lớn vẫn chiếu đi chiếu lại những bằng chứng.

Một vài bác sĩ vốn chẳng thân thiết gì với tôi, lúc này cũng không nhịn mở miệng:

“Viện trưởng, chứng cứ rành rành thế kia, còn điều tra cái gì nữa?”

“Để tôi thẳng, nếu chuyện này lộ ra ngoài, thể diện của bệnh viện chúng ta mất sạch!”

“Viện trưởng, Chủ Nhiệm Lý trắng trợn đưa người thân vào, còn cùng nhau hãm đồng nghiệp, giữ loại người này lại để gì?”

Sắc mặt Giản Dao xám ngoét, ta vẫn cố chấp:

“Đây là hai chuyện khác nhau! Luận văn đó chính là do tôi viết!”

Khóe môi tôi cong lên:

“Vậy thì, phẫu thuật trực tiếp đi.”

Lúc này, Thôi Thế Châu cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.

Anh ta “phịch” một tiếng quỳ ngay trước mặt tôi:

“Uyển Kỳ, xin em… tha cho mẹ , tha cho …”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...