Lời Răn Của Huấn [...] – Chương 5

5

Lúc này Hạ Mỹ Linh mới hoảng sợ thật sự, đưa tay ra kiểm tra hơi thở của Kim Gia Dung, sắc mặt lập tức thay đổi, không thêm lời nào cay nghiệt nữa, mà vội vàng lấy điện thoại gọi xe cấp cứu.

Rất nhanh, Kim Gia Dung đưa lên xe cứu thương, chuyển vào phòng cấp cứu.

Hạ Mỹ Linh sau khi đưa ta vào bệnh viện thì lập tức biến mất, để lại tôi và Hoàng Minh Triết ngồi chờ.

Hoàng Minh Triết liếc đèn báo “Đang cấp cứu”, lập tức kéo tôi vào một hành lang vắng người.

“Trần Vũ Vi! Nếu Gia Dung xảy ra chuyện gì, thì chính là thủ phạm!”

“Cô biết rõ trạng của Gia Dung, tại sao lại không giúp ấy? Cô thật sự coi ấy là thân, là chị em tốt à?”

Nhìn gương mặt méo mó vì lo lắng của Hoàng Minh Triết, tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng kiếp trước — lúc tôi bị sốc nhiệt đưa vào viện.

Thật ra khi đó… tôi vẫn còn ý thức.

Kim Gia Dung vừa khóc vừa với Hoàng Minh Triết:

“Tất cả là lỗi của em, em lẽ ra nên sớm nhận ra biểu hiện bất thường của Vũ Vi. Nếu ấy xảy ra chuyện gì, em cũng không muốn sống nữa!”

Nhưng lúc đó giọng điệu của Hoàng Minh Triết lại chẳng hề vội vã, ngược lại còn rất điềm tĩnh:

“Cô ấy là người trưởng thành, phải tự biết lượng sức mình. Tự ra vẻ mạnh mẽ để rồi thành ra như thế, sao có thể trách em ?”

Cũng chính lúc ấy, tôi mới giật mình nhận ra: mối quan hệ giữa Hoàng Minh Triết và Kim Gia Dung… có điều gì đó không đúng!

Sau khi tôi chết, tôi càng khẳng định — hai người họ vốn đã qua lại từ lâu, tôi còn tận mắt thấy họ đứng ra giúp mọi người chửi rủa cha mẹ tôi!

Nghĩ đến đây, tôi không phản bác lại như kiếp trước, mà ngấn nước mắt, nghẹn ngào :

“Minh Triết, tưởng em không à?”

“Ngay sau khi gặp , em lập tức nhắc nhở huấn luyện viên Hà. Huấn luyện viên cũng đã hỏi cả lớp, là Gia Dung không phản hồi gì hết!”

“Anh cũng biết em đối xử với Gia Dung tốt thế nào, mỗi lần em có lòng tốt giúp đỡ, kết quả lại thành chuyện rắc rối, cuối cùng vẫn là Gia Dung phải đứng ra gánh thay em.”

“Em chỉ không muốn để ấy phải khó xử nữa thôi!”

“Bạn thân em thành ra thế này, trong lòng em có dễ chịu sao? Có phải em phải nhảy xuống từ đây, thì mới tin em không?”

Tôi giả vờ vùng vẫy muốn nhảy lầu, Hoàng Minh Triết dĩ nhiên không dám tôi thật sự , vội vàng xin lỗi, còn chủ đề nghị về ký túc xá thu dọn đồ giúp tôi để tôi có thể ở lại chăm sóc Kim Gia Dung.

Vì tôi “nhận sai” rất thành khẩn, nên Hoàng Minh Triết cũng không tiện trách móc gì thêm.

Sáng sớm hôm sau, ba mẹ Kim Gia Dung nhận tin, lập tức vội vàng đến bệnh viện.

Vừa đến nơi, thái độ của họ cũng giống hệt Hoàng Minh Triết.

Vừa thấy tôi đã tức giận đùng đùng:

“Trần Vũ Vi, rốt cuộc là cháu cái gì ? Cháu lớn hơn Gia Dung mấy tháng, lẽ ra phải chăm sóc nó cẩn thận chứ!”

“Cô nghe cho rõ đây! Tiền điều trị, tiền nằm viện, tiền dinh dưỡng của Gia Dung, đừng mong thiếu một xu nào!”

“Chuyện Gia Dung bị dị ứng, không phải không biết! Từ nhỏ chúng tôi đã coi như con ruột thứ hai, thế mà lại đối xử với chúng tôi như sao?”

Tôi không lên tiếng, chỉ cảm thấy buồn trong lòng.

Coi tôi như con ruột?

Kiếp trước tôi chết vì sốc nhiệt, chính là bọn họ xúi giục Trần Vũ Vi ra mặt thay Hạ Mỹ Linh chuyện, ăn trên xác tôi, dựa vào cái chết của tôi để kiếm tiền!

Tôi bấu mạnh vào đùi mình để gợi cảm , rồi vừa khóc vừa :

“Chú, dì, hai người cũng biết mà, cháu đối xử với Gia Dung tốt thế nào…”

“Nhìn cháu đi, cũng bị phơi nắng đến bong tróc hết da rồi!”

“Chỉ là huấn luyện viên của tụi cháu quá kinh khủng, ai mà mình bị dị ứng hay không thể tham gia quân sự là bị ý ngay, bị bắt huấn luyện gấp đôi!”

“Bác sĩ vừa mới … gương mặt của Gia Dung e là không thể hồi phục nữa, hơn nữa vì bị ngạt do dị ứng, não đã bị tổn thương, rất có thể sẽ… trở thành người thực vật!”

Nghe tôi , ba mẹ Kim Gia Dung càng tức giận hơn:

“Dù thế nào đi nữa, chuyện này cũng không thể chối bỏ trách nhiệm!”

Tôi giả vờ như không nghe thấy, lại khóc lớn hơn:

“Tất cả là tại huấn luyện viên! Bà ta thấy Gia Dung xinh đẹp, lại ghét người có điều kiện, nên mới cố nhắm vào Gia Dung!”

ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/loi-ran-cua-huan-luyen-vien/chuong-6

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...