7
Cha ông vì bệnh tim vốn yếu, nghe tin mình ung thư bị hù đến chết ngay, không cứu nổi.
Lãnh đạo đệ đơn kiện họ ra tòa, chẳng những muốn tống mẹ chồng vào tù, còn đòi bồi thường ba mươi vạn.
Dù sao đó cũng là mẹ ruột, Lý Minh Thành không thể mặc kệ.
Anh ta vét sạch tiền tích góp đáy hòm, bán cả chiếc xe vừa mua, vay mượn khắp nơi mới đủ số tiền.
Dẫu vẫn nợ thêm mười vạn.
Chỉ may mắn là luật sư giỏi, tranh luận chặt chẽ, cứu mẹ chồng thoát cảnh ngồi tù.
Tờ trát còn lại là đơn kiện ly hôn tôi gửi.
Đương nhiên, Lý Minh Thành chẳng đồng ý. Anh ta xách theo đống quà cáp, lôi cả mẹ chồng đến phòng trọ của tôi để xin lỗi.
Anh ta năn nỉ:
“Uyển Uyển, trước kia là sai, khiến em chịu nhiều uất ức.”
“Nếu không thì đưa mẹ về quê, gia đình nhỏ của chúng ta không thể tan vỡ đâu.”
Trên mặt toàn vẻ chân thành vô tội.
Trong đầu tôi chỉ hiện lên cảnh ôm tiền thừa kế của tôi đi hú hí với đàn bà khác.
Thấy tôi im lặng, Lý Minh Thành vội vã:
“Chúng ta bên nhau bảy năm rồi, không tin em thật sự tuyệt đến . Đừng giận dỗi nữa không?”
Phải, bảy năm.
Từ giảng đường đến lễ đường, tôi – một đứa mồ côi – đã dốc cả trái tim đặt vào .
Để rồi cái tôi nhận lại là một kết cục thê thảm.
Tôi khẩy:
“Trước kia tôi mẹ một câu, có mười câu mắng lại tôi. Giờ mới biết hối hận à?”
“Muộn rồi! Tôi không hầu hạ nữa, đi mà sống với mẹ !”
Định lôi tôi về gánh nợ chung? Đừng mơ!
Mẹ chồng thấy Lý Minh Thành hạ mình xin lỗi mà tôi vẫn thờ ơ, lập tức trừng mắt:
“Phì! Con trai tôi trọng mới đi tìm , tưởng là ai chứ?”
“Đồ đàn bà từng ly hôn, rách nát không ai thèm, cho không cũng chẳng ai lấy, đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin con tôi!”
Tôi đáp trả:
“Ngày nào bà cũng lải nhải chuyện đàn ông, có phải vì chồng bà chết lâu quá, bà chịu không nổi rồi không?”
“Hay bà đi tìm ông già nào cưới quách, lấy tiền sính lễ cho con trai trả nợ, chẳng phải vẹn cả đôi đường?”
Mẹ chồng bị tôi chạm đúng nỗi đau, tức tối định há mồm chửi tiếp.
Tôi lập tức xắn tay áo:
“Đồ già kia, ngứa da thịt rồi à?!”
Một tiếng quát khiến bà ta giật nảy, ký ức bị tôi đánh trước đó ùa về, hoảng hốt trốn sau lưng Lý Minh Thành.
“Tiểu Thành ơi, xem nó! Nó muốn bắt nạt chết mẹ đây này!”
“Con dâu này có gì tốt? Cùng lắm mẹ tìm cho con trinh nguyên, có nó thì không có mẹ, có mẹ thì không có nó!”
Nói rồi định lấy đầu đập tường.
Lý Minh Thành bất lực bóp trán, gương mặt mệt mỏi tột độ.
Kiếp trước tôi bị mẹ chồng hành hạ đến sức cùng lực kiệt, nay thì đến lượt ta.
Cuối cùng, gục đầu, vò tóc như nhận thua:
“Được rồi, đừng nữa!”
“Ly thì ly! Nghe em, còn không sao!”
Cắt đứt mọi ràng buộc với nhà họ Lý, tôi toàn tâm toàn ý dồn vào sự nghiệp, liên tiếp gặt hái thành tích nổi bật.
Tài sản đã phân chia rạch ròi, tôi chẳng mất mát gì.
Chỉ còn chờ hết thời hạn “ly hôn nguội” là tôi có thể khôi phục thân phận tự do.
Còn Lý Minh Thành thì chẳng yên ổn như .
Kinh tế sa sút, ta tìm đâu cũng không có việc, đành tạm thời chạy giao đồ ăn.
Mẹ chồng thì đi giúp việc theo giờ để bù đắp chi tiêu.
Cái miệng bà ta vẫn chẳng quản nổi, thích buôn chuyện nhà chủ. Nhưng lần này bà học khôn hơn, lén sau lưng, nên tạm thời cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
Bạn thấy sao?